Khách Đến Từ Nơi Nào

Chương 9 :

Ngày đăng: 19:59 18/04/20


Chuyện của cô ta, bắt đầu hơn mười năm trước.



Khi đó, cô vẫn là một thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ. Mặc dù lớn lên ở quê, học cũng chỉ hết cấp ba. Nhưng cô rất hiền lành, dịu dàng, lương thiện, chịu khó. Sáu

năm trước, thị trấn của cô giống như một trấn bỏ hoang vậy, tất cả các

thanh niên cả nam lẫn nữ đều đi nơi khác làm việc. Một năm sau, có thể

nói là cả thị trấn, ai ai cũng trở về, xây lại nhà cửa mới. Cũng có rất

nhiều con gái của nhà nào đó, trang điểm đậm, xách túi LV, đi giày cao

gót quay về.



Triệu Tố Lan không hâm mộ các cô ấy chút nào. Cuộc

sống của cô có rất nhiều chuyện phải làm, nên cô rất bận rộn. Ban ngày

phải trồng cấy hai mẫu đất của gia đình, còn phải chăm mẹ bị bại liệt

nằm trên giường. Thời gian rảnh rỗi, cô tranh thủ làm ít đồ thủ công,

đem ra chợ bán. Dưới bàn tay của cô, thời gian kham khổ của nhà họ Triệu cũng dần bình yên trôi qua.



Sau đó, người đàn ông kia đến.



Cao lớn, đẹp trai, dịu dàng, hài hước. Mặc áo sơ mi và quần âu mà những đàn ông khác trong thôn không bao giờ mặc, còn lái một chiếc xe con. Trong

mắt những cô gái quê như Triệu Tố Lan, người đàn ông này cực kì xuất

sắc, rất quyến rũ.



Hắn ta không để ý đến lời trêu chọc của những

cô gái khác, chỉ thân thiết với Triệu Tố Lan. Hắn lái xe chở cô đi hóng

mát, đi hái dâu tằm đầu xuân với cô, còn hôn, sờ mó cô ở ngoài bãi đất

trồng cây. Triệu Tố Lan không cảm thấy hắn quá phận, trong thôn này, nếu như đàn ông không có chút gan, thì còn gọi là đàn ông sao?



Điều

duy nhất khiến Triệu Tố Lan bất mãn, đó là hắn không cho cô kể chuyện

hai người yêu nhau cho bất kì người nào nghe. Hắn giải thích rằng: trong thôn có rất nhiều cô gái thích hắn, nên trước khi hai người kết hôn,

hắn không muốn cho ai biết chuyện này, sợ sẽ mang phiền phức đến cho cô.



Mặc dù Triệu Tố Lan cảm thấy lí do này có gì đó không đúng. Nhưng lúc ấy,

cô bị tình yêu làm cho mờ mắt, còn tâm trí đâu mà để ý đến chuyện này?



Người đàn ông kia cướp đi tấm thân xử nữ của cô, cũng tại mảnh đất ấy. Giày

vò nhau cả một buổi tối, còn chơi nhiều dạng khác nhau, hắn thích bảo

Triệu Tố Lan quỳ xuống đất, làm từ phía sau như động vật. Cuối cùng, hai người nằm trong đám cây, hắn sờ chiếc bụng trắng mịn, thèm thuồng nói:

“Trong những chuyện thế này, em còn khỏe hơn rất nhiều cô gái khác.”



Triệu Tố Lan khó chịu, gì mà ‘nhiều cô gái khác’? Chẳng lẽ hắn ta đã từng làm qua rất nhiều cô gái sao?



Hắn vội giải thích: “Đâu có, anh chỉ nói vậy thôi, những cô gái trên TV ấy, đừng nghĩ lung tung.”



Cảm giác khó hiểu kia, có lẽ bắt đầu từ khi đó. Nhưng cô gái kiểu như Triệu Tố Lan, đã đưa cho hắn tấm thân xử nữ, liền giống như mũi tên đã rời

khỏi cung. Dù cảm thấy nguy hiểm hơn nữa, cũng không lớn bằng khát vọng

hạnh phúc sau này.



…..



Khi Triệu Tố Lan tỉnh lại, phát hiện

mình nằm trong một căn phòng lạ lẫm. Cửa sổ song sắt, đẩy cửa, cửa không mở, chỉ nghe được tiếng khóa cửa ‘loảng xoảng’. Bên ngoài là một mảnh

sân quê, còn có mấy gian phòng, không có người. Nhìn cách bài trí, nơi

này khác hẳn nơi cô lớn lên. Thỉnh thoảng có tiếng người nói chuyện,

khẩu âm cũng khác cô hoàn toàn.



Triệu Tố Lan sợ đến phát khóc,

liều mạng vừa khóc vừa kêu cứu. Hắn đâu rồi? Chẳng phải hai người cùng

ngồi xe lửa đi du lịch sao? Sao vừa ngủ một giấc, tỉnh dậy mọi thứ đã

khác rồi?



Cô khóc ròng rã một ngày một đêm, cũng không có ai để ý

đến cô. Đến nửa đêm canh ba, cô mơ màng tỉnh lại, nghe thấy tiếng người

nói chuyện ngoài cửa sổ.



“Loại chim non như này, cực kì cứng đầu,

phải quan tâm vài ngày, thì mới có thể ngoan ngoãn kết hôn với cậu.” Là

giọng của ‘hắn’.



Một giọng khàn khàn khác cười đáp lại: “Đúng vậy!”



Triệu Tố Lan chỉ cảm thấy cả bầu trời đang sụp xuống. Cô lớn tiếng gọi tên

hắn, gào lên, chửi đổng lên. Nhưng đáp lại cô, chỉ là sự yên tĩnh. Cô

cảm thấy mờ mịt, bất lực, nói to như thế, trong vòng vài trăm mét chỗ

này hẳn đều có thể nghe được. Cô nói lớn rằng mình bị lừa, nhưng vì sao

lại không có ai xuất hiện đến cứu cô.



Chẳng lẽ nơi đây là đồng không mông quạnh?



Về sau cô mới được biết, họ không ở nơi đồng không mông quạnh, mà là ở chính giữa thôn, bên cạnh là những hộ dân im lặng.




Anh đẩy

cửa phòng, thấy Tiểu Mai vốn chỉ biết ăn, lại chịu khó chuẩn bị bữa sáng trong bếp. Khi anh ngẩng đầu lên, thấy cánh cửa sổ đang mở một nửa, bên ngoài cành cây khẽ đung đưa.



“Lạc Hiểu đi khi nào?” Giọng anh khàn khàn.



Tiểu Mai nghi ngờ nhìn anh: “Lạc Hiểu … Chị ấy chưa đi. Em vừa lên tầng quét dọn, thấy chị ấy vẫn ngồi trong phòng. Không biết đang nghĩ chuyện gì,

vẫn ngồi yên như thế.”



Hàn Thác giật mình, ngẩng đầu lần nữa. Ngay cả lời lải nhải của Tiểu Mai khuyên anh không nên làm loạn, khó chịu gì đó, anh đều không nghe rõ.



Một ngày, từ lúc mặt trời mọc đến lúc

mặt trời lặn, lại đến lúc vầng trăng sáng chiếu rọi khắp mặt đất. Hàn

Thác ngồi trong bóng tối, dưới hiên nhà, bên cạnh rất nhiều tàn thuốc.



Ngày thứ hai, người vẫn không xuống dưới. Vẫn ở yên trong phòng, nghe Tiểu Mai nói, vẫn ngồi yên như thế.



Nửa đêm Hàn Thác rửa mặt đi ngủ, nhìn mình trong gương, râu ria mọc tua tủa, nhìn vừa nham hiểm vừa chán đời.



Ngày thứ ba, cô vẫn ở yên đấy.



Trong đêm, Hàn Thác ngồi trong sân. Khách trong khách sạn sáng nay anh đã mời đi hết, ngay cả Tiểu Mai cũng bị anh đuổi về nhà. Chỉ còn lại mình anh, ngồi yên tại chỗ. Ngẩng đầu lên là có thể thấy dáng người cô quạnh của

cô bên cửa sổ.



Cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra trời đất rộng lớn như vậy, cũng chỉ có hai người mà thôi.



Cuối cùng cũng hiểu ra, cuộc gặp gỡ thoáng qua, yêu hận đan xen, em vẫn có cách để tiến vào cuộc đời anh.



Sáng sớm ngày thứ tư. Hàn Thác cạo sạch râu ria, thay một bộ quần áo sạch

sẽ. Khi anh lấy ra một bộ còng tay, chỉ thấy hốc mắt đau từng cơn.



Sau đó lên lầu, đẩy cửa vào.



Trong phòng rất yên tĩnh, tất cả chỗ hành lý của cô đều không còn. Cửa sổ mở

lớn, một chú chim non đậu trên cành cây hoảng hốt quay lại nhìn anh.



Chỉ còn bóng của anh dưới chân.



Cô đi rồi.



Trong đêm thứ ba, vào lúc nào đó, không để anh biết, không có bất cứ âm thanh hay lời nói nào.



Hàn Thác giao khách sạn cho Tiểu Mai: “Anh muốn rời đi một thời gian dài,

có lẽ là một năm, hoặc ba năm. Em trông khách sạn hộ anh. Nhớ đừng tưới

quá nhiều nước cho hoa, đừng để hoa anh trồng trên lầu chết. Căn phòng

trên lầu…. đừng cho bất kì người khách nào thuê đấy. Dù khách sạn có

đông khách, đắt khách đến mấy cũng không được.”



Tiểu Mai sắp khóc

thành tiếng: “Anh, anh muốn đi đâu? Sao lại giống như đang trăn trối thế này? Chị Lạc Hiểu cũng không thấy đâu! Rốt cuộc là hai người bị sao

thế?”



Hàn Thác tức giận gõ đầu cô: “Em mới trăn trối thì có.” Anh ngừng lại một lúc mới nói tiếp: “Anh đi tìm cô ấy!”



Tiểu Mai: “A…”



Hàn Thác lại cười một cái, Tiểu Mai lại cảm thấy nụ cười ấy như khóc vậy, vừa cô đơn, vừa bi ai.



“Tìm được thì sao?” Bỗng nhiên cô ấy níu lấy tay anh.



Hàn Thác yên lặng một lúc lâu sau mới đáp: “Tìm không thấy thì hơn.”



………..



Hàn Thác vừa ra khỏi khách sạn, còn chưa lên xe, điện thoại đã vang lên,



Là điện thoại của Lão Đinh.



Anh bắt máy, nhưng không lên tiếng. Lão Đinh cũng yên lặng một lúc lâu,

bỗng nhiên hỏi một câu: “Cậu biết vụ án của Tần Ân không?”



Hàn Thác ngập ngừng một lúc mới đáp: “Không biết rõ. Còn chưa kịp tìm hiểu.”



Lão Đinh trầm mặc một lúc mới nói tiếp. “Giờ cô ấy đang ở chỗ tôi. Sáng sớm hôm nay cô ấy đến đây tự thú. Báo cậu một tiếng.”



Hàn Thác cúp máy, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm yên tĩnh. Trên trời

không một bóng mây, chỉ có anh đứng dưới. Anh đã chuẩn bị sẵn hành lý,

đã chuẩn bị sẵn tinh thần vì cô mà đi lang bạt khắp nơi. Nhưng giờ đây,

anh lại không phải đi đâu hết.