Khách Điếm Lão Bản

Chương 14 : Sóng ngầm biển khơi 2

Ngày đăng: 23:17 21/04/20


Cuộc sống cứ thế tiếp diễn.



Vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý“ngày mai tỉnh dậy Sửu Nô đã đi rồi”, nhưng mà ngày nào y cũng vẫn thấy hắn luẩn quẩn trong khách điếm.



Một sáng, chim chóc bu trên song cửa hót líu lo, tiếng đập cánh của chúng đánh thức Mạc Ly đang say ngủ.Đứng dậy mặc thêm áo, y định ra giếng rửa mặt chải đầu.Mới bước vào sân, đã thấy Sửu Nô chẻ củi sau viện.



Đến bây giờ Mạc Ly vẫn chưa biết tên thật của Sửu Nô, đành phải dùng tên cũ mà gọi. Nhưng mà với bộ dạng hiện tại của hắn, cái tên thật là không xứng.



Thấy Mạc Ly bước vào sân, Sửu Nô ngừng tay, gật đầu với y, coi như chào buổi sáng.Mạc Ly mỉm cười đáp lại, nhẹ bước đến giếng nước sau lưng Sửu Nô.Ánh mắt bất giác liếc qua.



Giữa hè, mới là sáng sớm trời đã oi nồng, vơi thân thể tràn trề sức sống như Sửu Nô thì càng nực.Chiếc áo Sửu Nô mặc đã bung hết cúc, đôi cánh tay rắn chắc lộ ra.Mồ hôi chạy dọc theo những đường nét bắp thịt ở lưng và tay, từ vai không ngừng chạy xuống, tới thắt lưng.Không biết những gì bị ẩn dưới lớp quần áo kia, nếu phơi bày ra thì sẽ thế nào nhỉ?



Tầm nhìn bị quần áo Sửu Nô ngăn trở, đem cái đầu đang trong trạng thái miên man của Mạc Ly trở về.Vội vã hất nước giếng lạnh vào mặt, hơi nóng mới giảm xuống một ít.Mạc Ly cắn môi, vỗ vỗ mặt mình, xua hết mấy ý nghĩ kỳ lạ đi.



Mới sáng ngày ra, rốt cục là mình nghĩ vớ nghĩ vẩn cái chi vậy?!



“Ngươi làm gì đấy?”Giọng Sửu Nô đột ngột vang lên phía trên, Mạc Ly giật mình ngẩng đầu lên.



Sửu Nô cúi người, phóng to gương mặt vô cùng tuấn mỹ trước mắt y.



Chột dạ vì những cảm xúc kỳ quái của chính bản thân ban nãy, Mạc Ly giật thụt về sau mấy bước, cách Sửu Nô một khoảng, khoát tay: “Không có, không có làm…”



Nói chưa xong đã bị Sửu Nô áp tới. Một tay hắn kéo lấy Mạc Ly, tay kia nâng cằm y lên, “Vậy đỏ mặt làm gì?”



Mạc Ly vừa nghe hỏi, khuôn mặt bốc lên cái phừng, “Ta, ta, ta…”



“Tối qua gặp ác mộng?”Giọng nói của hắndịu dàng mà đầy từ tình, “Vẫn còn buồn ngủ à?”



Mạc Ly lắc đầu, tránh né ánh mắt Sửu Nô.Phần da bị Sửu Nô chạm vào nóng lên từng hồi, tim cũng đập nhanh một cách kỳ lạ.



Sửu Nô nhìn chằm chằm vào gương mặt y, đột nhiên thốt ra một câu: “Ta đói.”



Mạc Ly ngây người, lúc lâu mới phản ứng lại. Nhanh chóng rút tay khỏi Sửu Nô, “Ta… ta đi nấu cơm…”



Cuối cùng cũng rời đi được, Mạc Ly lủi ở trong bếp, nhanh chóng nhóm lửa nấu nước.Dần dần công việc lu bù lên, y mới gượng mình xua đi cái cảm giác vừa rồi.



Hôm nay không hiểu vì sao mà khách đến nhiều vậy, cứ như cùng hẹn đến quán vậy.Nhiều người đứng ngoài, xếp thành hàng dài ngoài cửa mà vẫn chưa có chỗ.Dù sao cũng phải chú ý đến thứ tự trước sau, khách đến dùng bữa hầu hết lại là nhân sĩ giang hồ,may mà họ không vì chỗ ngồi mà gây sự.



Mạc Ly bận tối mặt trong bếp, đến cả tiểu đồng chạy bàn bên ngoài cũng bận đến mức tay chân quýnh lại, cả căn bếp nháo nhào cả lên.
Dứt lời, nàng dắt A Thổ vẫn còn ù ù cạc cạc, nghênh ngang rời đi.



Nhìn lại ngọa thất tơi tả sau trận chiến, Mạc Ly thở dài: “Hay rồi, giờ cũng khỏi cần ngủ.”



Hôm nay khách điếm lụp xụp còn hết phòng, chẳng lẽ y lại phải ra sài phòng ngủ ư?



[7: Sài phòng: phòng chứa củi.]



Sửu Nô tự biết dưới cơn bốc đồng đã mắc lỗi, cũng biết thẹn mà kéo Mạc Ly về phòng ngủ của mình.Đẩy Mạc Ly đến trước giường:“Ngươi ngủ đi.”



Mạc Ly gãi đầu, “Còn ngươi?”



“Không cần quản!”



Bị Sửu Nô quát, Mạc Ly đành phải ngoan ngoãn bò lên giường.Sửu Nô thấy y lên giường rồi cũng kiếm một chiếc ghế ngồi thiền.



Mạc Ly chui vào chăn, mãi vẫn chưa thấy buồn ngủ, mông lung thế nào lại nghĩ tới Sửu Nô, bèn vén chăn, hé mắt ra nhìn.



“Sửu Nô?”



“…”



Không thấy hắn đáp lời, Mạc Ly lớn tiếng thêm một chút, “Sửu Nô.”



“…”



Mạc Ly cáu, “Sửu Nô!”



Giờ Sửu Nô mới bất đắc dĩ mở mắt, “Làm sao vậy?”



Mạc Ly ngồi dậy, “Đừng ngồi nữa, ngươi cũng ngủ đi, chúng ta nằm chung.”Y xích vào trong, vỗ vỗ lên chỗ giường trống.



Sửu Nô liếc y, có thoáng xấu hổ.



“Lại đây!”



Đến lúc này Sửu Nô mới chịu bước tới, cởi áo khoác, nằm xuống.Hai người lưng đối lưng, một bụng đầy tâm sự.