Khách Điếm Lão Bản
Chương 15 : Sóng ngầm biển khơi 3
Ngày đăng: 23:17 21/04/20
Dằn những xúc cảm kỳ quái lại, trong bóng tối, Mạc Ly lặng lẽ đếm cừu, hy vọng giấc ngủ mau tới.Đến lúc giấc ngủ chập chờn tới, một bàn tay chạm nhẹ vào ngực y.Mạc Ly giật mình, tỉnh cả ngủ. Tim đập thình thịch.
Xác định được chủ nhân của cánh tay là từ Sửu Nô đang dính sát sau lưng, Mạc Ly muốn chuyển mình, tạo chút khoảng cách, nhưng y lại phát hiện eo bị ôm chặt, không thể cựa quậy.
Sửu Nô tháo đai lưng, mò mẫm khuôn ngực y.
Mạc Ly níu lấy bàn tay không biết an phận ấy: “Ngươi, ngươi làm gì…?”
Câu nói chưa hoàn chỉnh, hồng anh trước ngực bị bàn tay Sửu Nô vê lấy.
“Ngươi…” Y kinh hãi. Mạc Ly muốn hất tay Sửu Nô ra, nhưng đọ không lại sức hắn.
Sửu Nô vẫn tiếp tục kích thích y, bàn tay còn lại rất bất cần, luồn vào tiết khố của Mạc Ly.
Nơi nhạy cảm cả trên cả dưới đều bị Sửu Nô khống chế, Mạc Ly xấu hổ khôn cùng, giãy giụa không nổi, chỉ còn nước cắn chặt môi dưới.
Động tác của Sửu Nô càng lúc càng nhanh, khiến Mạc Ly thở không ra hơi, lý trí dần dà bị cảm xúc lấn át.Nhất thời đầu óc lóa lên, hạ thể ướt át ấm nóng.
“A!”Mạc Ly kinh hãi bật dậy, mồ hôi lạnh vã đầy trán.Ngồi đần phải đến một lúc, y nhìn ngọn đèn lập lòe trên bàn, lại cúi xuống nhìn những ngón tay trắng bệch đang bấu vào góc chăn.
“Ban nãy… mơ ư?”
Hồn vía còn chưa quay lại hết, Mạc Ly quay sang bên cạnh, Sửu Nô vẫn đang ngủ thật điềm tĩnh. Thế mà giấc mơ *** mỹ ban nãy lại rõ như ban ngày.
Mạc Ly cảm thấy xấu hổ quá, trong khố lại còn một mảng lếch nhếch, lỡ để Sửu Nô bắt gặp thì thôi xong.May hôm nay hắn ngủ say, không bị đánh thức. May quá đi.
Mạc Ly cẩn thận bước qua Sửu Nô, rón rén xuống giường vệ sinh thân thể.Y lúi húi mang giày, mà luống cuống thế nào, suýt nữa khua đổ ngọn đèn trên bàn.Vội vàng giữ lấy chân đèn, nghe tiếng làu bàu trở mình của Sửu Nô, Mạc Ly sợ tới mức hồn vía lên mây. Mãi một lúc, xác nhận đối phương còn chưa tỉnh, y mới rón rén mở cửa phòng.
“Đừng lộn xộn!”Tiếng gầm khẽ khàn khàn của Sửu Nô làm Mạc Ly im re.
Á!Mạc Ly líu lưỡi.Sau mông y, thứ gì đó vừa nóng vừa cứng, là…
Ngu độn cũng biết là cái gì!
Chẳng lẽ…?
Mạc Ly muốn quay đầu, muốn nhìn biểu tình của Sửu Nô. Nhưng cánh môi bất cẩn lướt qua cằm hắn. Y chết trân tại chỗ.
Nhưng Sửu Nô thì ngược lại. Ánh mắt hắn giống như một ngọn lửa, muốn một phát nuốt hết Mạc Ly. Trên môi đột nhiên ươn ướt, Mạc Ly mở trừng hai mắt.Đến lúc y phản ứng được, mới giật mình phát hiện, Sửu Nô đang hôn y!
“Ưm!”Y chống tay trước ngực đối phương, muốn đẩy hắn ra.
Sửu Nô thấy Mạc Ly kháng cự, tựa hồ bất mãn, lại càng ôm siết thân thể Mạc Ly, ép y vào mình.Lưỡi y bị đối phương bắt chặt đảo điên, chắc y không thở nổi mất, càng chìm vào mông lung.
Thật lâu thật lâu sau, cuối cùng Sửu Nô mới thỏa mãn buông tha đôi môi Mạc Ly. Ngoài thở dốc từng hơi, y nói không nên lời.Cánh tay vòng sau lưng Mạc Ly thít vào, Sửu Nô muốn thân thể y nhập vào bản thân ư?
Đợi Mạc Ly thở ra hít vào bình thường rồi, Sửu Nô mới khẽ vuốt lưng y,“Xin lỗi, ngươi là ân nhân cứu mạng ta, mà ta lại có ý nghĩ xấu xa này với ngươi, ta…”Ánh mắt tràn đầy áy náy. Nghẹn lời, Sửu Nô buông Mạc Ly ra, xuống giường đứng dậy rời đi.
Mạc Ly vẫn chưa hoàn hồn, chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn hắn ra khỏi phòng.
Rốt, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra…?
Nhìn Sửu Nô như vậy, Mạc Ly cảm thấy tâm tư vốn lặng như mặt nước của mình bắt đầu dợn sóng.