Khách Điếm Lão Bản

Chương 27 : Nếu có thể 1

Ngày đăng: 23:17 21/04/20


Khuyết điểm thứ hai của A Vong là quá quấn Mạc Ly.



Trừ phi Mạc Ly bận việc khách điếm, không có thời gian chú ýtới hắn, hắn mới tự tìm thú vui ở sau núi. Nhưng chỉ cần Mạc Ly rảnh rỗi, A Vong nhất định phải làm cái đuôi của y.



“Mạc Mạc, vì sao thỏ con không uống nước?”



“Bởi vì thỏ uống nước sẽ bị tiêu chảy, tiêu chảy nhiều sẽ chết.”



“Vì sao tiêu chảy sẽ chết?”



“Bởi vì đó là bênh, bị bệnh thì sẽ chết?”



“Người cũng bị bệnh?”



“Ừ.”



“Mạc Mạc cũng sẽ bị bệnh?”



“Đương nhiên rồi.”



“Ta không muốn Mạc Mạc bị bệnh, ta không muốn Mạc Mạc chết.”



“Ngoan, bây giờ ta đâu bị bệnh!”



“Thế sau này?”



“Ta cũng không biết.”







Lúc nào Mạc Ly cũng rất kiên nhẫn trả lời những thắc mắc trẻ thơ.



Một ngày, Mạc Ly đang nấu cơm trong bếp, A Vong đứng đợi ở ngoài.



Mạc Ly nấu cơm xong, bưng mâm ra, đưa cho A Vong, “Cẩn thận nóng, đừng chạy, đi từ từ thôi. Ta nấu canh nữa là xong.”



Thấy A Vong cẩn thận bưng cái mâm, Mạc Ly nhìn y phục của mình trên người hắn. Trông hơi nhếch nhác.



Tay chân A Vong dài, không mặc vừa quần áo của Mạc Ly. Cổ tay với mắt cá chân của hắn đều lộ cả ra ngoài, sớm muộn da dẻ sẽ nứt nẻ hết.



Tuy trước giờ A Vong không kêu lạnh, nhưng Mạc Ly nghĩ cũng nên lên trấn tìm quần áo mới cho hắn.



Sau khi A Vong càn quét một lượt thức ăn trên bàn, Mạc Ly cười hỏi hắn: “A Vong, muốn ra ngoài chơi không?”



Đôi mắt A Vong tỏa sáng: “Được ư? Ngươi làm xong việc rồi?!”



“Mấy chuyện đó cứ để đấy đã, có muốn đi không?”



A Vong nhảy cẫng lên, “Đi, đi, đương nhiên là muốn đi.”



Mạc Ly bắt đầu chuẩn bị, lấy đủ tiền may cho A Vong được y phục hai lớp, rồi dắt hắn đi, “Nhớ nhé, trong chợ nhiều người, phải nắm lấy tay ta không là lạc đấy, biết chưa?”




“…”



“Sao thế?”



“Ta không có mẹ, cũng không có sinh nhật.”



Mạc Ly cười phá lên: “Ngươi không nhớ ra mẹ thôi, vẫn có sinh nhật mà. Nếu ngươi thích, về nhà ta sẽ tổ chức sinh nhật cho ngươi nhé?”



“Ừ.” Một nụ cười ngọt ngào đến chết người xuất hiện.



Hôm sau, Mạc Ly phải sang nhà hàng xóm sát vách xin sữa về, pha đủ tỷ lệ với đường, đánh hồi lâu mới ra kem bánh ga tô.



Ở thời đại này không có lò nướng, cũng không thể làm ra một chiếc bánh ga tô chân chính, Mạc Ly không thể làm gì khác ngoài thay đổi phương pháp, làm bánh xốp thay thế.



Bánh xốp và bánh ga tô khá giống nhau. Chỉ có bơ trắng, phủ lên bánh xốp rồi lại vẽ thêm hoa văn, trông cũng giống.



Mạc Ly vẽ thêm vài con thỏ trên chiếc bánh trắng muốn.



Ở đây cũng không có nến sinh nhật, Mạc Ly đành phải mài nhỏ nến đỏ rồi cắm lên. Thắp nến rồi, lần đầu tiên A Vong trông thấy chiếc bánh thì vui lắm, không thốt nên lời.



Hắn chạy quanh chiếc bánh, hỏi vô số vấn đề.



“Mạc Mạc, đây là gì?”



“Sao sinh nhật lại phải ăn bánh ga tô?”



“Làm thế nào để làm bánh ga tô?”



“Đẹp quá, thơm quá!”







Mạc Ly kéo A Vong, “Đừng hỏi nữa, nến đốt rồi, ngươi mau ước đi. Ước rồi thổi tắt nến, nguyện vọng sẽ thành sự thật!”



Mạc Ly dạy A Vong chắp tay trước ngực, tạo thành tư thế cầu nguyện.



“Thật không? Nguyên vọng thành sự thật?”



“Ta đã nói dối ngươi bao giờ chưa? Sinh mệnh nào cũng đáng quý, cho nên vào sinh nhật thần linh sẽ luôn bên cạnh lắng nghe nguyện vọng của ta rồi giúp ta thực hiện nó.”



A Vong nhìn chiếc bánh, lại nhìn Mạc Ly, nghiêm túc nói ra nguyện vọng: “Nếu được, ta muốn bên Mạc Mạc mãi mãi.”



Nếu được… Nếu được…



Trong lòng A Vong bảy tuổi, rốt cuộc vẫn còn bất an nho nhỏ này?



Mạc Ly nghe vậy, viền mắt không hiểu sao lại ươn ướt. Y xoa đầu A Vong, “Mau, thổi tắt nên đi, rồi chúng ta ăn bánh.”



“Được!”