Khách Điếm Lão Bản

Chương 28 : Nếu có thể 2

Ngày đăng: 23:17 21/04/20


Khuyết điểm thứ ba của A Vong, thực ra thì cũng không đáng tính là khuyết điểm.



Lần này, Mạc Ly đã khặp phải một vấn đề mang tính giáo dục nghiêm túc. Có lẽ đây là chuyện mà mọi phụ huynh phải lúng túng đối mặt.



Chuyện phát sinh như thế này.



Một hôm, sau bữa trưa, A Vong chống tay lên cằm, mắt đen tròn nhìn Mạc Ly chằm chằm.



Mạc Ly bị nhìn tới nỗi nổi cả gai ốc, nhịn không nổi bèn dừng tay rửa bát đũa, lau lau mặt mình, “Sao thế, mặt ta dính gì à?”



A Vong đáp: “Không có!”



Mạc Ly bực bội: “Thế sao ngươi cứ nhìn ta mãi vậy?”



A Vong nghiêng đầu: “Ta chỉ muốn hỏi một chuyện.”



Mạc Ly thở dài, bị nhìn chăm chăm thế cũng không làm việc nổi. Y dứt khoát dừng lại mọi việc: “Ngươi hỏi đi!”



Đôi con ngươi của A Vong xoay chuyển, “Mạc Mạc, vì sao mỗi sáng lúc rời giường, chỗ đi tiểu của ta cứ cứng cứng trướng trướng, lại còn đau nữa?”



Mạc Ly ngẩn cả người, tới lúc thần kinh có phản ứng thì trong đầu nổ bùm một tiếng.Đây, đây chẳng lẽ là vấn đề kinh điển mà mọi thanh niên trai tráng bình thường đều gặp phải?



Mạc Ly suýt quên béng mất, dù chỉ số thông minh của A Vong là của một đứa trẻ bảy tuổi, nhưng cơ thể lại là của một chàng trai đã hơn hai mươi.



Phải làm thế nào để giải thích về vấn đề dậy thì cho một “đứa trẻ” bảy tuổi?Nhất thời, Mạc Ly cảm thấy đầu muốn phình to.



Thấy Mạc Ly cứ đỏ mặt, mãi không trả lời, A Vong hua hua tay trước mặt y, “Mạc Mạc, ngươi làm sao thế?”



“A? À, ta, ta không sao.”



Vẻ mặt A Vong chợt xịu xuống: “Chẳng lẽ ta bị bệnh?”



Mạc Ly ấp úng: “Đây, đây là chuyện bình thường, không phải bệnh.”



A Vong nghi hoặc: “Mạc Mạc không gạt ta chứ? Có thật không phải bệnh?”



Mạc Ly đáp: “Dĩ nhiên, đứa con trai nào chẳng gặp vấn đề này!”




A Vong *** lực dồi dào, đoán chừng là bình thường quá nhàn rỗi. Nếu phân tán sự chú ý của hắn, tiêu hao chút thể lực thì chắc nhu cầu này có thể giảm nhỉ?



Bên ngoài bất chợt vang lên tiếng trẻ con đuổi đánh nhau ầm ĩ. Mạc Ly liếc mắt một cái, ánh mắt lóe lên.



Dùng điểm tâm xong, Mạc Ly qua nhà thợ mộc hàng xóm, mang vài đồng đặt một thanh kiếm gỗ lơn lớn chút.



Do thời tiết, nhà mộc vốn cũng chẳng có việc, nhận được đơn lẻ liền làm luôn. Chưa tới nửa canh giờ, một thanh kiếm gỗ đã xuất xưởng.Thân kiếm được mài nhẵn, rất vừa tay. Thanh kiếm còn được buộc một dải lụa đỏ, rất ra hình ra dáng.



Mạc Ly đem cây kiếm về nhà, đưa cho A Vong.



A Vong trước giờ luôn coi những thứ Mạc Ly cho là bảo bối, hơn nữa lại là “bé trai”, với món đồ chơi này thực khó lòng kháng cự.



Mạc Ly cười: “Biết chơi thế nào không?”



A Vong nghiêng đầu nghĩ, lập tức giơ kiếm lến múa.Đâm về phía trước, quay tay, xoay vòng.Nhảy lên đá, xoay người chém xuống.Thân thể nhẹ nhàng như chim ưng bay lượn, vừa mạnh mẽ lại vừa đẹp mắt.



Mạc Ly nhìn đến ngây cả người. Trong giây phút đó, tựa hồ đó không còn là A Vong cả ngày chỉ biết chạy vòng quanh y.



A Vong múa xong bài kiếm này, thu thế, quay sang nở nụ cười quen thuộc với Mạc Ly, “Mạc Mạc thấy sao? Có giống người múa trên trấn hôm bữa không?”



Mạc Ly kinh ngạc.



Vốn tưởng thân thể A Vong còn nhớ chiêu thức cũ mới múa kiếm tự nhiên như thế. Nhưng giờ hiện học hiện mại, hắn vừa nhìn người ta làm xiếc một lần đã nhớ như in!



[16: Hiện học hiện mại: Thành ngữ chỉ việc vừa học đã thực hành, áp dụng được ngay.]



Chẳng lẽ lúc A Vong bảy tuổi đã là một thiên tài võ học?



Mạc Ly lau mồ hôi cho A Vong, “A Vong múa đẹp quá, ta nhìn cũng phải ngẩn ngơ.”



A Vong phấn chấn lắm: “Nếu Mạc Mạc thích, ngày nào ta cũng sẽ múa cho ngươi xem.”



Mạc Ly cười: “Được, vậy ngày nào ta cũng dành thời gian nhìn ngươi luyện kiếm.”



Hôm ấy, trong đình viện còn đọng tuyết trắng, hai con người vui cười hồn nhiên như thế.