Khách Điếm Lão Bản
Chương 47 : Thanh phong nhai 1
Ngày đăng: 23:17 21/04/20
Yêu thương sủng ái của Văn Sát đối với Mạc Ly càng lúc càng rõ ràng. Đôi khi còn khiến người ta phải rớt tròng mắt. Vốn mọi người vẫn tưởng, chủ thượng chỉ tạm thời say đắm trong sự “chiếm đoạt được ái nhân của Hàn Tử Tự” thôi, chờ đến lúc có sức sống mới, công tử như ngọc kia e cũng sẽ bị ghẻ lạnh mà phải vào ngục chịu khổ.
Nhưng, sự độc chiếm này của chủ thượng hừng hực như lửa, hơn nữa còn không thấy có dấu hiệu lụi tàn.
Trong Vô Xácốc, chỉ có một mình Mạc Ly được chi phí ăn mặc giống như Văn Sát.
Những kỳ trân dị bảo được các lộ phân đường tiến cống, Văn Sát không cần suy nghĩ đã phân phó đưa đến tẩm cung cho Mạc Ly lựa chọn.
Y vốn không mấy để tâm vào những thứ này, nhưng biết không thể trái ý người đó được. Nếu hắn muốn đưa ta thứ gì, cho dù ta không muốn nhưng cũng phải lưu lại một, hai thứ cho gọi là có.
Hành động này của Văn Sát, với Mạc Ly thì chẳng ý nghĩa gì, nhưng với những người ở trong Vô Xá cốc, ai nấy đều thấy đó là những dấu hiệu đầy kinh ngạc.Lẽ nào người này chính là “chân mệnh thiên tử” của chủ thượng?
Vì thế, mọi người càng lúc càng cung kính Mạc Ly.
Sự bảo hộ của Văn Sát với Mạc Ly mà nói, giống hệt như hành động trá hình của việc cầm tù. Việc bưng nước pha trà, rõ ràng là chuyện nhỏ, bản thân y có thể tự làm, nhưng Văn Sát đều không đồng ý, còn xử phạt nặng mấy thị tỳ. Nếu không phải Mạc Ly giúp họ cầu tình, kết cục họkhông bị chặt đứt tay thì cũng bỏ mạng.
Các thị tỳ bất hạnh đều cầu xin Mạc Ly đừng tự làm cái gì nữa. Các nàng thần hồn nát thần tính, chỉthấy Mạc Ly đứng lên đã vội vội vàng vàng đến hầu hạ. Thế nhưng, Mạc Ly thực sự rất buồn chán.
Tuy tàng thư ở Vô Xá cốc rất nhiều, nhưng mỗi ngày đều đọc sách, có là thánh nhân Khổng Tử cũng phải ái ngại.
Một ngày, Mạc Ly vẫn cùng Văn Sát dùng bữa. Quan sát tỉ mỉ, y phát hiện, món ăn hai mươi ngày lại lặp lại một lần, giống như đèn kéo quân, quay vòng một thời gian lại trở về chỗ cũ.
Không phải món ăn trong Vô Xá cốc không ngon, chỉ là độ khéo léo dường như chưa đủ. Mạc Ly ăn không quen, bèn nói với Văn Sát: “Ngày mai ta nấu ăn được không?”
Văn Sát đặt bát xuống: “Trù tử làm không ngon?”
Mạc Ly đương nhiên không thể trả lời là không ngon, sẽ liên lụy đến vị trù tử kia mất, bèn lắc đầu:“Không phải, ta muốn ăn món ăn quê nhà, họ không biết làm.”
“Đều là ngươi làm?”
Mạc Ly ngồi trên đùi Văn Sát nói: “Ngươi nếm thử.”
Văn Sát liếc mấy món ăn nhìn như bình thường kia. Mạc Ly tất nhiên biết trong lòng Văn Sát nghĩ gì, gắp một miếng, không diễn giải chi, nhét vào miệng hắn.
Nhìn Văn Sát nhai nhai rồi nuốt xuống, Mạc Ly cười đến nỗi mắt phải trào lệ.
Văn Sát trừng y: “Cười cái gì, thêm cơm.”
“À.” Mạc Ly vội thu lại nụ cười, sờ sờ mũi, vâng lời xới thêm cơm.
Hai người im lặng ăn, Văn Sát chợt nói: “Mấy món này rất ngon. Với lại, hình như trước kia ta đã từng ăn?”
Y cười không đáp.Tất nhiên là thế rồi, mấy món này đều là những thức A Vong thích ăn nhất.Mạc Ly thấy tâm tình Văn Sát rất tốt, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Mấy món ta làm người khác không làm được, về sau cứ để ta làm nhé?”
Văn Sát không nói gì. Mạc Ly biết, y đã được Văn Sát đồng ý.
Từ ngày đó, ngoài những món Mạc Ly làm thì Văn Sát không ăn những thức khác. Ngay cả trà nước, ăn mặc, vân vân… cũng muốn đích thân Mạc Ly hầu hạ.
Mạc Ly vốn là người thích chăm sóc người khác. Với một Văn Sát tùy hứng, từ trước đến nay luôn giữ thái độ bao dung.Mà y cũng nhàn rỗi không có việc làm, giúp Văn Sát chuẩn bị cũng tốt.
Cuộc sống cứ vậy mà qua. Ngày cứ như vậy bình thản trôi, không chút ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của Văn Sát dành cho Mạc Ly.Nhưng, cả hai người đều cùng cảm thấy có gì đó…
… không giống với trước kia.