Khách Điếm Lão Bản
Chương 48 : Thanh phong nhai 2
Ngày đăng: 23:17 21/04/20
Văn Sát rất hưởng thụ cuộc sống như thế này với Mạc Ly. Ngày trôi, không bạo ngược, không xung đột, không cừu hận. Mạc Ly như nai con ngoan ngoãn, mỗi ngày đều vâng lời nằm trong sơn động, an tĩnh chờ hắn trở về.
Ở chuyện phòng the, Văn Sát dù chưa tận hứng, nhưng cũng thu liễm lại rất nhiều. Vì Mạc Ly, hắn vô thức dần thay đổi. Nhưng vẫn còn xa lắm.
Tuy mỗi ngày Mạc Ly đều ở bên cạnh, Văn Sát vẫn thấy thiếu thiếu thứ gì đó. Dẫu sao Mạc Ly cũng là kẻ có chân, chỉ cần là người, đều có thểchạy đi.
Văn Sát ngoài bản thân thì không tín nhiệm bất kì ai, mà hắn lại không nỡ cứ như vậy trói buộc y. Thế là mâu thuẫn nối mâu thuẫn, rồi đành duy trì như bây giờ. Hai người ở cùng nhau một thời gian, Mạc Ly đôi khi cũng có lúc thất thần. Văn Sát thần sắc không đổi, ôm mạnh lấy Mạc Ly.
Thắt lưng Mạc Ly đau, đã nằm trên giường gần ba ngày trời, không biết bản thân rốt cuộc đã chọc điên gì ma đầu. Ghé vào bờ ngực trần của Văn Sát, Mạc Ly mở miệng hỏi:
“Gần đây ngươi sao vậy?”
Văn Sát ôm lấy thắt lưng y, nói: “Ta cũng đang muốn hỏi ngươi một chuyện.”
“Ta?”Vẻ mặt Mạc Ly đúng là không hiểu gì cả.
“Ngươi gần đây hay thất thần.”
“À…”Mạc Ly ngây người, vậy thì có gì đáng lo chứ?
“Ngươi đang nghĩ đến ai? Hàn Tử Tự?”Trong mắt Văn Sát nổi lên sát ý dày đặc, nắm cánh tay Mạc Ly chặt đến phát đau.
Mạc Ly phản ứng theo bản năng, cãi lại: “Ta sẽ không nhớ đến hắn.”
Nghe được một đáp án vừa lòng, thân thể căng cứng của Văn Sát lúc này mới thả lỏng. Bất quá, vô luận Mạc Ly có nhớ hay không nhớ, cũng sẽ có một ngày hắn với Hàn Tử Tự phải một mất một còn.
“Ta chỉ là…”
Thấy Mạc Ly muốn nói lại thôi, Văn Sát bèn giục: “Nói.”
Mạc Ly đã ở cùng với Văn Sát một thời gian khá dài, sớm rõ tính tình hắn. Chôn mặt vào ngực Văn Sát, cọ cọ một lát, Mạc Ly mới lên tiếng: “Ta nói ngươi đừng mất hứng.”
Văn Sát làm vẻ mặt “Ngươi có phiền hay không.”
“Ta muốn gặp bọn Dược Lang…”
Văn Sát hiểu, nhưng vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ, nhìn không ra tâm tình thế nào.
“Ngày mai, ngươi có thể đi gặp bọn họ.”
“A…”
Mạc Ly kinh hỉ ngẩng đầu lên, không nghĩ nguyện vọng của mình có thể được đáp ứng. Y ôm lấy cánh tay rắn chắc của hắn, tuy không nói gì, nhưng mi gian thoáng hiện sự vui vẻ, không thể che giấu được.
“Ưưm…”Mạc Ly cắn răng chịu đựng cảm giác khó chịu khi hạ thể bị khuếch trương.Bước này rất quan trọng, không như vậy thì Văn Sát không thể vào được.
Hắn rất thành thạo mà vân vê bên trong cơ thểy, khiến khoái cảm mau đến với Mạc Ly, tiếng rên rỉ sung sướng bắt đầu thoát ra: “Ưm… A… Ta, ô…”
Thấy y đã động tình, Văn Sát đặt Mạc Ly lên trên cơ thể mình, “Muốn? Tự tới đi.”
Rút ngón tay ra, thân thể Mạc Ly vì đột ngột trống rỗng mà phát run.
Cơ thể sớm đã được điều giáo thành quen, càng lúc càng trở nên lẳng lơ, không còn sự an ủi của Văn Sát, y liền cảm thấy mình giống như cá thiếu nước.
“Văn Sát, ngươi không thể… A…”
Hồng anh trước ngực lại bị ngậm hôn, Mạc Ly không tự chủ được ôm lấy đầu Văn Sát, mười ngón tay đan vào mái tóc dày kia. Nhưng tất thảy, vẫn còn thiếu nhiều lắm. Dù Mạc Ly có phát ra thanh âm như sắp khóc, Văn Sát vẫn bất vi sở động.
Mạc Ly bị dục vọng không ngừng kêu gào dày vò đến chết đi sống lại, buộc phải cắn răng, ngồi vào nơi ấy của Văn Sát.Dùng đôi tay run rẩy vịn lấy cự vật, cảm thấy nhiệt vật cứng rắn đang được đặt ở nơi nhập khẩu, Mạc Ly dùng sức hơi ngồi xuống. Hít sâu một hơi, ép xuống một chút, nhưng cùng lắm cũng chỉcó đầu khấc đi vào được.
Cơ thể Mạc Ly căng cứng, thở càng lúc càng gấp.
Trên trán Văn Sát, mồ hôi đã toát ra, thúc giục: “Nhanh lên nào.”
Hai tay Mạc Ly chống xuống bụng Văn Sát, đầu gối mềm nhũn. Lắc lắc đầu, toàn thân run lên, “Ô a… Ta… Ta không thể…” Tay ôm lấy vai Văn Sát.“Văn Sát, ta cầu người, cầu ngươi… Ưm…”Mạc Ly cảm thấy mình sắp điên rồi.
“Chết tiệt.”Văn Sát thấp giọng rủa một tiếng, thình lình ôm lấy cơ thể Mạc Ly ép xuống, đích thân vọt tới.
“A a—”Đột ngột bị lấp đầy, Mạc Ly thét lên một tiếng chói tai.
Văn Sát luật động trong cơ thể Mạc Ly, mạnh mẽ va chạm.Tiếng hông kết hợp vang khắp thuyền hoa, càng lúc càng kích thích cảm quan người ta.
Hậu huyệt của Mạc Ly cường liệt co rút, sít sao tiếp nhận cự vật của Văn Sát, “Không được… Ô… Ta không thể nữa…”Mạc Ly lệ tràn.
Văn Sát giúp y đổi một tư thể thoải mái hơn, vẫn tiếp tục công phạt, “Không sao? Thân thể của ngươi không nói vậy…”Văn Sát vỗ vỗ mông Mạc Ly, “Nâng thắt lưng lên, chân vòng qua ta.”
Thấy Mạc Ly bất động, tốc độ nơi hạ thân của Văn Sát tăng lên.
“Ưma…”Mạc Ly buộc phải nghe lời, vòng chân ôm lấy thắt lưng Văn Sát.
“Không nghe lời, người chịu khổ là ngươi.” Hơi thở ấm nóng của Văn Sát lướt qua tai Mạc Ly.
Mắt Mạc Ly lại hồng lên, “Ngươi… ưm a… Chỉ giỏi… Ô… Ăn hiếp người…”
Văn Sát không đáp, lần thứ hai hôn lấy người dười thân.