Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 101 : Có người vào giúp sức!
Ngày đăng: 21:04 19/04/20
Edit: Spum-chan
Beta: Kaze
Mà trong Thành Hàn Tùng, nam tử trẻ tuổi dẫn theo Lý Mục đi đi quẹo quẹo, cuối cùng đứng trước cửa một gian khách sạn.
“Các hạ rốt cuộc là có chuyện gì?” Lý Mục nhíu mày.
“Vào rồi sẽ biết.” Nam tử trẻ tuổi cười, “Nếu Lý chưởng môn sợ, tất nhiên cũng có thể quay về.”
“Nếu ta sợ, ngay lúc đầu đã không đáp ứng ngươi.” Vẻ mặt Lý Mục đầy khinh thường, vung vạt áo đi vào khách sạn.
Nam tử trẻ tuổi lắc đầu, đi theo vào rồi đóng cửa lại.
Ánh sáng trong phòng đột nhiên tối lại, Lý Mục nhất thời bắt đầu cảnh giác. Trong đại đường lầu một vắng tanh, chỉ có một nam tử áo lam khoanh tay đứng bên cửa sổ.
“Biểu ca.” Bạch Mang Mang đi qua, “Mang người đến rồi.”
Nam tử xoay người, ánh mắt lạnh lùng quét qua Lý Mục một cái, ngũ quan thâm thúy như dùng đao khắc nên, khiến người gặp qua là không thể quên được.
Mà Lý Mục lại không có bất kỳ ấn tượng gì với hắn. Điều này chứng minh được hai chuyện: một là trước kia mình chưa từng gặp qua hắn, hai là hắn không phải người trong giang hồ.
“Rốt cuộc các hạ là ai?” Lý Mục bất động thanh sắc nắm chặt chuôi kiếm.
“Ta là ai không quan trọng.” Nam tử áo lam nhìn hắn, vẻ mặt lạnh lùng, thanh âm lại lạnh như băng, “Tìm ngươi tới đây chỉ vì một chuyện, làm được, ta tất nhiên sẽ không làm khó ngươi.”
“Khẩu khí thật lớn a.” Lý Mục cười lạnh, “Hạng người không tên không họ, ta sẽ sợ ngươi chắc?”
“Nếu ta là ngươi, câu đầu tiên hỏi sẽ là rốt cuộc có chuyện gì.” Bạch Mang Mang ở một bên nhắc nhở.
“Giả thần giả quỷ.” Lý Mục không muốn dây dưa cùng hai kẻ kỳ quặc này, vừa định xoay người rời đi, phía sau lại truyền đến tiếng phá gió. Hắn dựa vào bản năng tập võ nhiều năm mà né sang bên phải, vốn tưởng rằng đã tránh được an toàn, ai ngờ tốc độ của đối phương còn nhanh hơn hắn —— gần như chỉ trong nháy mắt, đầu vai đã bị đánh một chưởng, xương cốt như sắp vỡ vụn.
“Ngươi rốt cuộc là ai!” Lý Mục che bả vai, ngũ quan bởi vì đau đớn mà nhăn nhúm lại, trong lòng cũng có chút hoảng sợ —— mình trên võ lâm cũng có chút tên tuổi, nhưng ngay cả nửa chiêu của người trước mặt cũng đỡ không nổi, nhưng dù nghĩ nát óc, cũng không nhớ ra trong giang hồ có nhân vật hạng nhất như thế này.
“Sau này cách xa Vô Tuyết Môn một chút.” Ngữ khí nam tử rất nhạt, “Bằng không thì chẳng đơn giản chỉ là một chưởng thôi đâu.”
Lý Mục chưa kịp hoàn hồn, “Vô Tuyết Môn?”
“Y là người của ta.” Nam tử lạnh lùng nhìn hắn, “Nói như thế, ngươi chắc cũng hiểu rồi chứ?”
“…” Lý Mục nháy mắt hiểu ra, há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
“Ngươi có thể đi.” Bạch Mang Mang mở cửa giúp hắn, “Không thì biểu ca ta sẽ giết người.”
Lý Mục quyết đoán xoay người rời đi, cước bộ vô cùng vội vàng, nhìn qua thật giống sau lưng hắn là hồng thủy mãnh thú.
Nam tử lắc đầu, ngồi xuống bên bàn rót ly trà.
“Nhóm Tần Thiếu Vũ đã đến Vô Tuyết Môn.” Bạch Mang Mang ngồi đối diện hắn, “Ngươi… đêm nay có muốn đến thăm Ngâm môn chủ không?”
“Ngươi quản rộng thật.” Nam tử tà tà liếc nhìn hắn.
“Ta chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng ngươi thôi.” Bạch Mang Mang nói, “Tóm lại cũng đã đến đây rồi, không gặp ngươi cũng sẽ không cam tâm.”
“Chuyện này —— ”
“Tất nhiên ngươi phải chủ động.” Nam tử còn chưa có nói xong, Bạch Mang Mang đã cắt lời hắn, “Rất nhiều người ngưỡng mộ Ngâm môn chủ, y lại nổi tiếng lạnh lùng, ngươi thích nhưng lại không chủ động, vậy còn không bằng sớm về Tuyết Sơn, đỡ cho dì phải chờ mà không thấy ngươi, rồi lại phái người đến tìm.” Còn có nửa câu không dám nói, đến lúc đó liên lụy ta!
“Câm miệng.” Nam tử đặt mạnh chén trà lên bàn.
Bạch Mang Mang bóp trán, “Ta là vì tốt cho ngươi.”
“Ta tự có chừng mực.” Nam tử đứng lên, vừa định xoay người lên lầu, đã thấy có người vén rèm đi đến.
“Chúng ta đã đặt bao hết rồi.” Bạch Mang Mang nói, “Ngươi đến chỗ khác đi.”
“Ta không phải đến ở trọ.” Người tới nói, “Môn chủ nhà ta muốn mời hai vị đến Vô Tuyết Môn.”
Lời vừa nói ra, Bạch Mang Mang lập tức nhìn về phía biểu ca hắn.
“Xảy ra chuyện gì?” Nam tử hỏi.
Bạch Mang Mang phát ra tiếng thở dài từ nội tâm, loại thời điểm này mà ngươi quản hắn là chuyện gì, thật vất vả mới có người tới mời, tất nhiên phải đánh rắn tùy gậy, nhanh chóng đáp ứng mới là chính đạo.
“Tần cung chủ muốn hỏi một ít chuyện về Chu Giác, Môn chủ nói Liên Thành công tử biết rõ hơn y, nên liền phái thuộc hạ đến mời.” Người tới nói, “Mong hai vị nể mặt.”
Bạch Mang Mang ở trong lòng âm thầm đồng tình với biểu ca hắn một phen.
“Có chuyện gì?” Thẩm Thiên Phong xoay người xuống ngựa.
“Mới vừa nhận được thư từ Thất Tuyệt quốc, nói trong cung xảy ra chút chuyện.” Mộ Hàn Dạ nói, “Ta phải lập tức trở về xem thử.”
“Xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thiên Lăng vừa từ trong xe ngựa bước ra đã nghe hắn nói vậy, vì thế hiếu kỳ hỏi.
“Trong triều có nhiễu loạn, không tính là chuyện lớn, nhưng ta vẫn phải nhanh chóng trở về.” Mộ Hàn Dạ thở dài, “Vốn muốn ở lại giúp giải quyết chuyện Đông Bắc, tiếc là…”
“Không sao.” Tần Thiếu Vũ nói, “Mộ huynh là vua của một nước, tất nhiên phải có trách nhiệm với thần dân, nơi này giao cho chúng ta là được. Nếu có thể tìm thấy bản đồ Thủy Long mạch, chúng ta tất nhiên sẽ tự mình mang đến Thất Tuyệt quốc trước.”
“Đa tạ.” Mộ Hàn Dạ cười cười, “Nếu mọi chuyện có thể thuận lợi giải quyết, ta cũng sẽ mau chóng chạy đến Đông Bắc giúp đỡ.”
Tần Thiếu Vũ gật gật đầu, đưa tay vỗ vỗ vai hắn.
Vừa lúc tất cả mọi người không dùng cơm ở Vô Tuyết Môn, cho nên liền ở tại khách sạn bày một bữa cơm tiễn hai người đi. Tâm tình Hoàng Đại Tiên cũng có chút phức tạp, lúc trước khi vừa trốn khỏi Thất Tuyệt quốc, đánh chết hắn cũng sẽ không tin rằng sau này lại có một ngày, mình lại cam tâm tình nguyện cùng hắn trở về.
Bởi vì sáng sớm hôm sau hai người phải xuất phát, vì vậy mọi người cũng không uống nhiều rượu, cơm nước xong liền tự mình trở về phòng. Hoàng Đại Tiên lấy y phục từ trong tủ ra, xếp từng bộ từng bộ vào tay nải.
“Vất vả ngươi rồi.” Mộ Hàn Dạ đứng ở bên giường nói, “Trong cung có kẻ muốn mưu nghịch, lần đi này sợ là ngày đêm phải gấp rút lên đường, sẽ nếm chút khổ sở.”
“Ngươi sớm nên trở về.” Hoàng Đại Tiên thở dài, đứng lên nhìn hắn, “Ít nhiều gì cũng là vua một nước, mỗi ngày ở bên ngoài gây chuyện, không có chuyện gì cũng sẽ thành có chuyện.”
“Bởi vì ta muốn theo đuổi A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ nghiêm mặt.
“Lúc này còn có tâm tình nói đùa?” Hoàng Đại Tiên không nói gì.
“Sao lại là nói đùa.” Mộ Hàn Dạ bật cười, “Ta là nói thật lòng đó, ngươi quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”
“Ngươi có biết trong lịch sử, có biết bao quân vương đã vì chuyện này mà mất nước chưa?” Hoàng Đại Tiên hỏi.
“Ta biết, nhưng không liên quan tới ta.” Mộ Hàn Dạ nói, “Ta biết phân rõ nặng nhẹ.”
Hoàng Đại Tiên buộc xong tay nải, thuận miệng nói, “Không nhìn ra.”
“Tuy trong triều đình xảy ra chút chuyện, nhưng lần này đến Trung Nguyên, đối với ta mà nói tuyệt đối là một chuyến mua bán có lời.” Mộ Hàn Dạ nói, “Một là cho ta quen biết nhóm người Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Phong, hai là làm dịu đi quan hệ cùng Sở Hoàng, ba là có người tự nguyện giúp ta đi tìm bí mật về Bích Tuyền tỳ và Thủy Long mạch, thứ tư cũng là chuyện quan trọng nhất, là ta có thể mang ngươi về. Như thế tính ra, chút nhiễu loạn nhỏ trong triều thật sự không tính là chuyện lớn gì.”
Hoàng Đại Tiên không biết chính mình nên nói gì nữa, sau một lúc lâu mới lên tiếng, “Ngươi quả thật biết mua bán.”
“Ta cũng không sẽ không làm ăn lỗ vốn.” Mộ Hàn Dạ cười cười, “Được rồi, sớm nghỉ ngơi đi, trên đường đi, ta sẽ dạy ngươi một ít lễ nghi cơ bản.”
“Lễ nghi cơ bản?” Hoàng Đại Tiên trừng to mắt.
“Tất nhiên. Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Phong tục của Thất Tuyệt quốc và Sở quốc khác nhau, A Hoàng tất nhiên phải học từ đâu.”
“Ta cũng không phải chưa từng đến Thất Tuyệt quốc.” Hoàng Đại Tiên nhíu mày, “Lúc trước đã ở đó mấy tháng, không thấy có gì khác biệt.”
“Không giống.” Mộ Hàn Dạ nói, “Lúc trước ngươi là khách, tất nhiên không cần tuân thủ quy củ Thất Tuyệt quốc, nhưng hiện tại ngươi là Vương hậu, tất nhiên sẽ có nhiều thứ phải học.”
“Có rất nhiều?” Hoàng Đại Tiên nghĩ nghĩ, sau đó hỏi, “Ta có thể đổi ý không?”
“Không thể!” Mộ Hàn Dạ một hơi cự tuyệt.
“Ngươi không đồng ý ta cũng muốn đổi ý.” Hoàng Đại Tiên nhét tay nải vào ngực hắn, bình tĩnh nói, “Thuận buồm xuôi gió.”
Mộ Hàn Dạ: …
Hoàng Đại Tiên nhanh tay túm lấy ngoại bào.
Mộ Hàn Dạ một tay kéo hắn lại, tiện tay ném lên giường, rồi lại tiện tay xé vạt áo.
“Sáng mai còn phải gấp rút lên đường.” Hoàng Đại Tiên giãy dụa.
“Đây cũng là phong tục đầu tiên của Thất Tuyệt quốc.” Mộ Hàn Dạ cúi đầu hôn hắn, “Đêm trước khi lên đường phải sinh hoạt vợ chồng, để phù hộ lộ trình sau này có thể xuôi gió xuôi nước.”
“Hai chuyện này có liên quan gì?” Hoàng Đại Tiên giận.
“Ta nói có là có, không ai dám phản bác.” Mộ Hàn Dạ phất tay buông màn giường xuống, cũng thuận tay ném y phục của mình lên nền đất.
Hoàng Đại Tiên hít sâu một hơi, rất muốn một tay đánh bay hắn.
Bên này phù dung trướng ấm, mà ở phòng cách vách, nhóm người Tần Thiếu Vũ còn đang nghị sự.
Tuy phía Mộ Hàn Dạ đột nhiên xảy ra chuyện, nhưng may là có Liên Thành Cô Nguyệt đúng lúc xuất hiện, cho nên về mặt nhân thủ cũng không có biến đổi gì. Ngược lại bộ tộc Liên Thành còn rất quen thuộc với Đông Bắc, cũng coi như có thêm ưu thế, so với lúc trước chỉ lời không thiệt.
Hết