Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 100 : Phiên ngoại 2

Ngày đăng: 21:04 19/04/20


Tân xuân phiên ngoại 2



Mộ Hàn Dạ & Hoàng Đại Tiên



NHẬT KÍ VỀ NHÀ!



Edit: Spum-chan



Beta: Kaze



Lúc trốn khỏi Thất Tuyệt quốc, Hoàng Đại Tiên vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, bản thân cư nhiên còn có một ngày trở về nơi này.



Lại còn lấy loại thân phận…quỷ dị này.



Sau khi rời khỏi Đông Bắc, mọi người ngựa không ngừng vó đi mấy chục ngày đường, rốt cục vào một ngày đại tuyết bay bay, đã đến được địa giới sa mạc.



Nhìn sa mạc mênh mông vô bờ trước mắt, trong lòng Hoàng Đại Tiên vạn phần cảm khái.



“Vương.” Có ảnh vệ tiến lên nói, “Có cần vào cung thông truyền trước không?”



Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Nói với Thái Hậu, năm ngày sau ta sẽ đến.”



“Vâng.” Ảnh vệ gật đầu rời đi. Hoàng Đại Tiên trong lòng khó hiểu, nếu hắn nhớ không lầm, khoảng cách từ nơi này đến Thất Tuyệt vương cung cũng không xa, giơ roi thúc ngựa chỉ cần một ngày là có thể đến, vì sao còn phải chờ đến năm ngày sau?



“Đi thôi, trước rút về đại trạch (tòa nhà lớn).” Mộ Hàn Dạ quay đầu ngựa, “Thời gian cũng không sớm, dàn xếp xong rồi nói tiếp.”



Ảnh vệ đối với việc này tất nhiên không có dị nghị gì, vì vậy đoàn người lại theo đường cũ trở về, ở trong một đại trạch giữa giao giới hai nước.



“Có đôi khi ảnh vệ chấp hành nhiệm vụ, sẽ tạm thời ở nơi này, coi như là dịch quán của Thất Tuyệt quốc.” Mộ Hàn Dạ mang hắn xuống ngựa, “Trước ở đây hai ngày đi, cũng dễ thương lượng đối sách.”



“Thương nghị đối sách gì?” Hoàng Đại Tiên nhíu mày.



“Ngươi nói đi?” Mộ Hàn Dạ hỏi lại.



Hoàng Đại Tiên nghĩ nghĩ, nói, “Phản quân?”



Mộ Hàn Dạ lắc đầu sửa lại cho đúng, “Là thương nghị làm sao để đối phó mẫu hậu.”



Hoàng Đại Tiên: … .



“A Hoàng.” Thấy biểu tình trên mặt hắn cương cứng lại, Mộ Hàn Dạ đưa tay quơ quơ, “Bị dọa rồi?”



Cũng không đến mức bị dọa, bất quá tâm tình Hoàng Đại Tiên vẫn có chút phức tạp, hơn nữa còn nhớ tới bốn huyết hồng đại tự là “Quan hệ mẹ chồng nàng dâu” này nữa.



“Bất quá cũng không cần lo lắng.” Mộ Hàn Dạ ánh mắt kiên nghị, “Có ta ở đây! Nếu mẫu hậu không đồng ý, chúng ta liền bỏ trốn!”



Hoàng Đại Tiên cơ hồ sắp nôn ra máu, bỏ trốn?



“A Hoàng!” Mộ Hàn Dạ đột nhiên hùng hổ ôm lấy hắn.



“Lại làm sao?” Hoàng Đại Tiên vô lực.



Mộ Hàn Dạ ôm hắn vọt vào phòng trong, ầm ầm áp hắn ngã trên giường, “Ngươi hôn nhẹ ta.”



Hoàng Đại Tiên: …



Một khắc trước chẳng phải còn đang thảo luận chuyện Thái Hậu sao, vì sao tốc độ thay đổi đề tài lại nhanh như vậy a?



Nhưng Mộ Hàn Dạ hiển nhiên sẽ không quản nhiều như vậy, không thèm phân trần liền hôn xuống. Hoàng Đại Tiên một là lười phản kháng, hai là có phản kháng cũng vô dụng.



Vì thế chỉ có thể nằm yên không nhúc nhích cố gắng phối hợp, thẳng đến cảm thấy môi bị cắn đến hơi đau, mới khẽ nhíu mày đem hắn đẩy ra.



“Mẫu hậu của ta rất hung dữ.” Mộ Hàn Dạ ôm hắn ngồi trên giường.



“Thì sao?” Hoàng Đại Tiên hỏi.



Mộ Hàn Dạ không nói chuyện.



“Ngươi không cần khó xử.” Thanh âm Hoàng Đại Tiên rất thấp.



“Ta sẽ nghĩ biện pháp.” Mộ Hàn Dạ xiết chặt hai tay, nặng nề thở dài, “Đáng tiếc ta không đánh lại bà ấy.”



Hoàng Đại Tiên bóp trán, cho dù có thể đánh thắng, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đấu với nàng?



“Lúc trước ngươi cũng từng ở Thất Tuyệt quốc một thời gian, đối với mẫu hậu của ta có ấn tượng gì?” Mộ Hàn Dạ hỏi.



Hoàng Đại Tiên chần chờ một lát, mới nói, “Khi đó ta với Thái Hậu vẫn chưa trực tiếp gặp mặt.”



“Lúc đó bà ấy đang bế quan luyện công, rất ít xuất môn, bất quá bà ấy vẫn nhớ rõ ngươi.” Mộ Hàn Dạ nhẹ giọng nói.



Nhớ tới năm đó chính mình ở Thất Tuyệt quốc nháo hết trận này đến trận khác, có muốn không nhớ rõ cũng rất khó a. Hoàng Đại Tiên nói, “Thái Hậu có võ công?”



“Tất nhiên.” Mộ Hàn Dạ nói, “Ta là do nàng dạy.”



Hoàng Đại Tiên nghe vậy khiếp sợ, võ công của Mộ Hàn Dạ ngang tầm với Tần Thiếu Vũ, lại vừa tà môn vừa dứt khoát, lúc trước vẫn chưa chú ý nên không hỏi xem hắn học được từ ai, chỉ nghĩ đại khái là cao nhân phía bắc nào đó, thật không đoán được cư nhiên là do Thái Hậu dạy dỗ?



Một mẹ chồng có trị số vũ lực rất cao, nghe qua cũng không phải là nói quá.



“Cho nên mới đánh không lại.” Mộ Hàn Dạ tiếp tục nói, “Tu vi võ học của mẫu hậu sâu không lường được, năm đó phụ hoàng ở đại mạc bị mấy trăm dã lang vây công, trong tình huống chỉ mành treo chuông, là chính mẫu hậu đã đơn thương độc mã tiến vào vòng vây, cứu phụ hoàng ra.” Dừng một lát, lại bổ sung một câu, “Lúc ấy bà chỉ mới có mười ba tuổi, phụ hoàng cũng là vì vậy mới có thể lấy thân báo đáp.”



Toàn thân Hoàng Đại Tiên cương lại một chút.



“Có muốn hôn thêm một lát nữa hay không?” Mộ Hàn Dạ nhìn hắn, “Lúc này cần thả lỏng.”
Thái Hậu đại kinh thất sắc, “Ta đây chẳng phải là mỗi ngày đều phải nghe dì ngươi khóc lóc kể lể?” Bình thường ngẫu nhiên như vậy cũng không sao, nhưng mỗi ngày chạy tới cửa khóc, ai có thể chịu được! Suy nghĩ một chút cũng đã phiền chết người.



“Cho nên?” Mộ Hàn Dạ nhìn nàng.



Thái Hậu: …



“Tiểu Viễn không cha không mẹ, vốn là thân thế đáng thương, ngươi sao có thể tiếp tục khi dễ hắn.” Mộ Hàn Dạ vô cùng sắc bén, “Nói xem nữ hiệp tốt đâu rồi?”



Thái Hậu: …



“Hắn là muốn gả cho con của người, cũng không phải muốn ăn con của người, hoảng cái gì.” Mộ Hàn Dạ đẩy đẩy bả vai của nàng ra ngoài viện, “Hảo mẫu hậu đi về trước đi, qua một hồi ta cùng Tiểu Viễn lại tới thỉnh an.”



“Nhưng mà —— ”



“Cứ quyết định vậy đi!” Mộ Hàn Dạ đem bà nhét vào trong xe ngựa.



Thái Hậu: …



Xa phu rất biết nhìn sắc mặt người khác, phất tay vung roi một cái, chốc lát đã ầm vang đi xa, tốc độ rất nhanh a!



Thái Hậu: …



Đây rốt cục là dạng con cái gì a.



Mộ Hàn Dạ nhẹ nhàng thở ra, xoay người muốn trở về, quay đầu đã thấy Hoàng Đại Tiên đứng ở cửa, vì thế nhanh chóng bày ra khuôn mặt tươi cười xán lạn, chuẩn bị hùng hổ nhào qua.



“Đứng im không được động.” Hoàng Đại Tiên chỉ vào hắn.



Mộ Hàn Dạ đành phải bảo trì tư thế mở ra hai tay mà đứng yên.



“Đã nói cái gì?” Hoàng Đại Tiên đi đến trước mặt hắn.



Mộ Hàn Dạ đem hắn ôm vào trong lòng, cười nói, “Mẫu hậu không phải là người không nói đạo lý, nàng chấp nhận ngươi.”



“Lý do?” Hoàng Đại Tiên nhíu mày.



“Lý do gì?” Mộ Hàn Dạ hỏi.



“Tất nhiên là lý do chấp nhận ta.” Hoàng Đại Tiên nói, thẳng thắn mà nói, hắn vừa rồi ở trong phòng suy nghĩ, nếu đổi thành mình là Thái Hậu, cũng sẽ không chấp nhận chon hi tử lấy một người như vậy.



Mộ Hàn Dạ nghe vậy bật cười, “Ta thích ngươi, còn cần lý do gì khác?”



Hoàng Đại Tiên có chút im lặng.



“Đi vào thôi” Mộ Hàn Dạ kéo tay hắn đi vào bên trong, “Đổi y phục, chúng ta đi chính thức đi thỉnh an mẫu thân.”



“Sẽ không đánh thêm lần nữa chứ?” Hoàng Đại Tiên hỏi.



“Sẽ không.” Mộ Hàn Dạ lắc đầu.



“Dạ minh châu là sao?” Hoàng Đại Tiên lại nghĩ tới một chuyện.



“Nói thì thật dài.” Mộ Hàn Dạ ho khan.



“Chọn trọng điểm.” Hoàng Đại Tiên thực bướng bỉnh.



Mộ Hàn Dạ đành phải nói, “Muốn khảo nghiệm ngươi.”



Hoàng Đại Tiên dưới chân cứng đờ, “Khảo nghiệm?”



“Đúng vậy.” Mộ Hàn Dạ gật đầu, hơn nữa trốn tránh trách nhiệm nói, “Đây đều là lỗi của dì ta.”



“Nếu thật sự khảo nghiệm, ta đây không đáp ứng tìm ngọc, chẳng phải là có thể rời đi sao?” Hoàng Đại Tiên có ý tưởng mới.



Mộ Hàn Dạ: …



“Ta đây đi tìm Thái Hậu.” Hoàng Đại Tiên xoay người kéo lại ngoại bào.



Mộ Hàn Dạ nhanh chóng đuổi theo, một lần nữa khiêng hắn vào tiểu viện!



“Thả ta xuống!” Hoàng Đại Tiên giãy dụa.



Đáp lại hắn, là một trận hôn môi kịch liệt.



Xa xa, một đám tiểu cung nữ ngồi xổm trên bậc thang, tập thể kéo quai hàm thở dài.



Vương hậu nhìn qua thật không được tự nhiên.



Thành thân cái gì.



Chúng ta hoàn toàn không hề hâm mộ nha.



Yên lặng nắm chặt khăn tay.



Không vui.



Đại tuyết liên tục lượn lờ hạ xuống, cho mặt đất chất dinh dưỡng dịu dàng nhất nhất, cỏ non trên mặt đất yên lặng say ngủ, chờ đợi đợt tái sinh vào mùa xuân năm sau, một lần nữa vươn mình lên mặt đất.



Tuyết rơi đúng lúc là điềm báo một năm bội thu…



Hết phiên ngoại 2