Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 99 : Quyết đấu với hồ ly tinh!
Ngày đăng: 21:04 19/04/20
Edit: Spum-chan
Beta: Kaze
Cẩm y nam tử kia chính là chưởng môn Hồng Hoa cốc, tên là Lý Mục, tuy cũng có chút địa vị trong chốn giang hồ, nhưng tuyệt đối không tính là đại nhân vật gì, còn có chút đáng khinh. Cho nên lần này nghe Ngâm Lạc Tuyết nói hắn thế mà lại thích Ngâm Vô Sương, mọi người đều nhịn không được yên lặng cầu nguyện cho hắn.
Trong võ lâm, người ôm vọng tưởng với Vô Tuyết Môn chủ tuy rằng không ít, nhưng đều là kẻ có thể phân rõ được giữa hiện thực và mộng tưởng, nhiều nhất là sau khi bị cự tuyệt một lần thì sẽ hết hy vọng, đem tình yêu biến thành ngưỡng mộ, mặt dày mày dạn chạy tới Đông Bắc đuổi không đi như Lý Mục này, quả là khó gặp, cũng khó trách Ngâm Lạc Tuyết không cho hắn sắc mặt hòa nhã.“Chư vị đi đường mệt nhọc, ta đã bao hết một tòa khách sạn tốt nhất trong thành.” Lý Mục nhiệt tình nói, “Mời đi bên này.”
Ngâm Lạc Tuyết nghe vậy trong lòng càng phiền, nhưng nể mặt Thẩm Thiên Phong nên không thể xen mồm, đành phải đi nhanh hơn, tận lực cách hắn một khoảng xa.
“Xin nhận ý tốt của Lý chưởng môn, nhưng chúng ta tới đây là có chuyện quan trọng.” Thẩm Thiên Phong nói, “Chỉ sợ không tiện ở cùng người ngoài.”
Lý Mục còn chưa nói được lời nào, Tần Thiếu Vũ đã ở một bên nhướng mày nói, “Nếu khách sạn tốt nhất đã bị Lý chưởng môn bao hết, chúng ta đánh phải tìm nơi khác vậy.”
“Tần cung chủ chớ nói đùa.” Lý Mục vội vàng vẫy tay, “Khách sạn vốn là bao cho chư vị, người trong Hồng Hoa cốc tổng cộng cũng chỉ có năm người, nếu không tiện ở cùng người khác, chúng ta dọn đi là được.”
“Vậy thì đa tạ.” Thẩm Thiên Phong cười cười, “Chúng ta sẽ trả tiền đầy đủ cho Lý chưởng môn.”
“Không cần không cần, đây phúc khí của tại hộ.” Lý Mục vỗ mông ngựa đến vô cùng trắng trợn, “Không biết tối nay chư vị đã có kế hoạch gì chưa? Nếu chưa có —— ”
“Tất nhiên có.” Diệp Cẩn cắt ngang lời hắn, liếc mắt một cái nói, “Lý chưởng môn đến Đông Bắc là có chuyện gì?”
“Nghe nói Ngâm môn chủ bị thương, cho nên lại đây thăm hỏi.” Nói xong, Lý Mục kìm lòng không đậu nhìn Ngâm Lạc Tuyết trước mặt.
“Gặp được chưa?” Diệp Cẩn hỏi.
Lý Mục lắc đầu, nghĩ nghĩ lại gật đầu.
Thẩm Thiên Lăng thấy mà hồ đồ, “Rốt cuộc là có hay không có?”
“Vào Vô Tuyết Môn, nhưng không nhìn thấy Ngâm môn chủ.” Lý Mục tiếc nuối thở dài, “Thân thể y vẫn không tốt, cho nên chưa từng gặp khách.”
Vật biểu tượng giang hồ rất muốn nói cho hắn biết chân tướng, không phải thân thể không tốt, mà là căn bản không muốn gặp.
Nghe qua thật là một đoạn bi kịch.
“Một khi đã vậy, Lý chưởng môn vẫn sớm trở về đi.” Diệp Cẩn đuổi người, “Chúng ta còn có việc phải làm.”
Lý Mục vô cùng lưu luyến không thôi, bởi vì dựa theo tính toán lúc trước, hắn là muốn ở cùng đoàn người Thẩm Thiên Phong, rồi sau đó mới tìm cơ hội cùng đến gặp Ngâm Vô Sương. Mỗi người trong giang hồ đều biết khúc mắc giữa Vô Tuyết Môn và Truy Ảnh Cung, lần này Tần Thiếu Vũ mang theo Thẩm Thiên Lăng tự mình đến cửa, nói không chừng sau khi Ngâm môn chủ nhìn thấy sẽ lại đau lòng, mà mình chớp thời cơ xen vào cũng không phải không thể. Tính toán rất khôn khéo, tiếc là hiện thực lại không tốt đẹp như tưởng tượng, Diệp Cẩn đã nói tới nước này, Lý Mục cũng chỉ đành cáo từ đi trước, trở về khách sạn thu dọn đồ đạc chuẩn bị dọn đi.
“Lý chưởng môn đã đợi ở Thành Hàn Tùng bao lâu rồi?” Đợi sau khi người đi rồi, Thẩm Thiên Phong mới hỏi Ngâm Lạc Tuyết.
“Ít nhất cũng hơn mười ngày, mỗi ngày đều canh ở cửa đòi gặp ca ca ta.” Nhắc đến việc này, Ngâm Lạc Tuyết lập tức nổi giận, “Giống như uống lộn thuốc vậy, đuổi cũng không chịu đi.”
Thẩm Thiên Phong bật cười, “Ngâm môn chủ đối với việc này ra sao?”
“Chỉ nói ta không cần quan tâm, mặc hắn làm gì thì làm.” Ngâm Lạc Tuyết dậm chân nói, “Ta cũng muốn mặc kệ, nhưng ai có thể chịu được một người như vậy đứng trước cửa nhà, nghĩ đến đã phiền lòng.”
Người khác đứng trước cửa nhà ngươi cũng không được? Thẩm Thiên Lăng bĩu môi, nhất định là chòm sao Xử Nữ! (Đụng chạm nha, ta cũng Xử Nữ →_→ )
Bởi vì sắc trời hôm nay đã muộn, cho nên sau khi mọi người vào thành cũng không trực tiếp đến Vô Tuyết Môn, mà là về khách sạn nghỉ ngơi trước, hẹn rằng ngày mai sẽ đi.
Thẩm Thiên Lăng tựa vào cửa sổ, nhìn thẳng vào Ngâm Lạc Tuyết đang phiêu nhiên rời đi, cảm thấy như bị đả kích.
“Nhìn nghiện rồi hả?” Tần Thiếu Vũ gõ gõ đầu y.
“Ngày mai chừng nào đến Vô Tuyết Môn?” Thẩm Thiên Lăng xoay người hỏi hắn.
“Chắc là sau khi ăn xong cơm trưa, cũng không vội.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng nếu ngươi không muốn đi, chúng ta sẽ không đi, ở lại khách sạn uống trà ngắm tuyết cũng như nhau.”
“Đã đến đây rồi, không đi khó tránh có vẻ quá nhỏ nhen.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu.
“Chẳng lẽ ngươi không phải?” Tần Thiếu Vũ buồn cười.
Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, sau đó cả giận nói, “Đúng thế thì sao, vậy cũng không được nói ra ngoài!” Không sai, ta chính là vô cùng nhỏ nhen, ngươi tới cắn ta đi!
Ngay sau đó, y liền bị ôm vào trong lòng hôn lưỡi một phen.
Mà lúc này tâm tình của Thẩm tiểu thụ cũng rất phức tạp, hiện tại thật giống như lúc mình tham gia dạ tiệc ở kiếp trước. Vì để có thể PK thắng các diễn viên khác, cướp ống quay lên người mình, tất nhiên cần mặc trang phục thật long trọng tham dự, nhưng đây dưới tình huống mọi người đều ăn mặc như vậy a. Nếu trong một buổi hoạt động, các diễn viên khác đều ăn mặc thật mộc mạc, chỉ có mình là lập lòe sáng chói xuất hiện, thì dù có cướp được ống quay thì cũng rất ngốc biết không, hoàn toàn chính là lịch sử đen!
Cũng giống hệt như bây giờ.
Nếu hiện tại Ngâm Vô Sương cũng ăn mặc vừa hoa lệ lại vừa xa xỉ, thì mình đương nhiên sẽ vứt bỏ áo choàng đầu tiên! Nhưng vấn đề chính là người ta không có chút hoa lệ, chỉ mặc một bộ bạch y đơn giản đến không thể đơn giản hơn, tóc cũng là tùy ý bới lên, rõ ràng không hề quan tâm đến chuyện ăn mặc. Loại thời điểm này nếu để lộ bản thân đi mặc trang phục lộng lẫy, thì sẽ rất mất mặt biết không, không chừng còn bị Ngâm Lạc Tuyết chế nhạo!
Thật! Là! Qúa! Thất! Sách!
“Chíp.” Cục Bông đứng ở trên bàn, còn đang cuồng phách lắc đầu, hơn nữa mở ra hai cánh, cực lực khoe ra cái áo choàng mới lấp lánh ánh kim.
Tuyết điêu tựa vào cái giá ở một bên, cũng không thèm liếc nhìn nó một cái, lười biếng vẫy đuôi.
“Chíp chíp!” Cục Bông vươn cổ kêu.
Không được làm mất mặt a! Thẩm Thiên Lăng “soạt” một tiếng ôm lấy con, đưa cho ám vệ ở một bên.
Ánh mắt Cục Bông rất mờ mịt, vì sao đột nhiên bị ôm đi, còn chưa chơi đủ mà.
Thật là nóng lòng.
Tuyết điêu nhẹ nhàng từ trên giá nhảy xuống, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng Ngâm Vô Sương, một thân da lông sạch sẽ đến không có chút bụi bẩn.
“Chíp chíp chíp!” Cục Bông đập cánh dùng sức giãy dụa, móng vuốt vươn ra thẳng tắp.
Ám vệ đành phải ôm nó đi ra ngoài.
Thẩm tiểu thụ nghẹn họng không biết nói gì, rõ ràng mình chưa làm gì hết, lại liên tiếp bị thua kém, quả thực chính là xuất sư bất lợi!
Trong mắt Ngâm Lạc Tuyết tràn ngập khinh bỉ!
“Hang ổ Chu Giác dù sao cũng ở Đông Bắc, cho dù Ngâm môn chủ chưa từng tiếp xúc với hắn, nhưng chắc cũng đã nghe qua không ít chuyện.” Thẩm Thiên Phong nói, “Cho nên ta mới muốn đến Vô Tuyết Môn, xem thử có thể thám thính được tin tức hữu dụng gì không.”
“Đông Bắc xác thực có không ít tin đồn về hắn, Thành Hàn Tùng còn đỡ, nhưng càng đến phía Bắc thì lại càng quá đáng.” Ngâm Vô Sương nói, “Đơn giản chính là thổi phồng hắn mới là Đế tinh chuyển thế, dùng chút thủ pháp để lừa gạt dân chúng mà thôi.”
“Tuy rằng thủ pháp thấp kém, nhưng hiển nhiên cũng có chút tác dụng.” Thẩm Thiên Phong nói, “Bằng không biên cảnh cũng sẽ không loạn.”
“Chuyện ở biên cảnh thì ta không rõ.” Ngâm Vô Sương nói, “Mấy năm gần đây Vô Tuyết Môn luôn tách biệt giang hồ, chỉ sợ không thể giúp đỡ nhiều cho Thẩm minh chủ, nhưng người khác thì có thể.”
“Người khác?” Thẩm Thiên Phong nổi hứng thú, “Ai?”
Ngâm Vô Sương nói, “Thẩm minh chủ có biết đến bộ tộc Liên Thành không?”
Lời vừa nói ra, Thẩm Thiên Phong và Tần Thiếu Vũ bất giác liếc nhau một cái.
Nói trùng hợp cũng không phải trùng hợp, hai người trước vừa đề cập tới, hôm nay đã nghe được ở đây.
“Xem ra là biết rồi.” Ngâm Vô Sương thấy thế nói, “Bộ tộc Liên Thành là người canh giữ Trường Bạch Tuyết Sơn, đối với vùng hoang dã cực bắc, bọn họ biết rõ hơn ta nhiều.”
“Thật là có biết, nhưng lúc trước vẫn tưởng là truyền thuyết thần thoại, không ngờ là có thật.” Thẩm Thiên Phong nói, “Môn chủ từng gặp truyền nhân của bộ tộc Liên Thành?”
“Từng gặp.” Ngâm Vô Sương gật đầu, “Bộ tộc Liên Thành ít giao du với bên ngoài, lại ở trong Tuyết Sơn mờ mịt, bị đồn thổi thành thần thoại cũng không có gì bất ngờ.”
“Vậy truyền nhân kia tên là gì?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Tên họ không quan trọng.” Ngâm Vô Sương nói, “Quan trọng là nếu Minh chủ mở miệng, hắn tất nhiên sẽ vui lòng giúp đỡ.”
“Bây giờ hắn ở đâu?” Thẩm Thiên Phong lại hỏi.
“Nếu ta không đoán sai, hẳn là ở trong Thành Hàn Tùng.” Ngâm Vô Sương nói, “Nếu Thẩm minh chủ muốn gặp, ta lập tức sai người đi mời, nếu thuận lợi, không chừng đêm nay còn có thể cùng nhau dùng cơm.”
Lời vừa nói ra, Thẩm tiểu thụ lập tức lộ mặt khổ qua.
Bởi vì y nóng đến sắp bất tỉnh rồi.
Vốn định mau chóng bàn chuyện xong sẽ trở về cởi y phục cho mát mẻ, ai ngờ còn phải dùng cơm tối.
Hết