Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 126 : Trong thành tây lương có món dê nướng ngon nhất!

Ngày đăng: 21:05 19/04/20


Edit: Spum-chan



Beta: Kaze



Trong tẩm cung, Mộ Hàn Dạ và Hoàng Đại Tiên vừa mây mưa xong, hai mắt ẩn ẩn đưa tình.



Hoàng Đại Tiên có chút mệt mỏi, vì thế xoay người đối mặt vách tường, thầm nghĩ ngủ một giấc cho tốt.



Mộ Hàn Dạ thương tâm nói, “Sao A Hoàng không nhìn ta thêm mấy lần.”



Hoàng Đại Tiên hữu khí vô lực nói, “Ta nhìn ngươi làm gì?”



“Vừa làm xong chuyện thân mật, tất nhiên phải nắm tay tâm tình một hồi.” Mộ Hàn Dạ nghiêm túc nói, “Ít nhất cũng phải nói một canh giờ.”



Hoàng Đại Tiên hộc máu, cũng đâu phải người kể chuyện, sao có thể nói cả canh giờ? !



“A Hoàng. . .” Mộ Hàn Dạ giọng điệu thâm tình.



Hoàng Đại Tiên lạnh lùng nói, “Câm miệng.”



Mộ Hàn Dạ tan nát cõi lòng, “Thì ra A Hoàng chỉ xem ta là công cụ tiết dục.”



Trước mắt Hoàng Đại Tiên tối sầm, rốt cuộc là ai tiết dục ai?



Mộ Hàn Dạ vươn một ngón tay, chọt chọt mông hắn.



Vừa nghĩ đến mình phải sống cùng người này cả đời, Hoàng Đại Tiên cảm thấy mình thật là sống không bằng chết.



“Ít nhất cũng phải hôn một cái.” Mộ Hàn Dạ lại nói thầm.



Hoàng Đại Tiên dùng chăn che đầu.



Mộ Hàn Dạ: . . .



“Còn ồn ào thêm một câu, ta lập tức ném ngươi ra ngoài!” Hoàng Đại Tiên buồn bực uy hiếp.



Mộ Hàn Dạ vô cùng ủy khuất, thậm chí còn cắn góc chăn, đúng là bộ dáng nàng dâu nhỏ bị khi dễ.



Kỳ thật theo lý mà nói, Hoàng Đại Tiên là không thể thấy được, nhưng Mộ Hàn Dạ hiển nhiên không sẽ để hắn nhìn không thấy —— hắn cố sức úp sấp tới, đem chăn kéo mạnh xuống trước, rồi ngay lúc Hoàng Đại Tiên sắp nổi bão, hai mắt phát sáng cắn một cái, mặt đỏ ửng.



Hoàng Đại Tiên: . . .



Mộ Hàn Dạ trông có chút ngượng ngùng.



Nhưng chỉ là “trông” mà thôi.



Biết rõ độ da mặt dày của người này, Hoàng Đại Tiên hít sâu một hơi, bắt buộc bản thân phải bình tĩnh, sau đó nghiêng qua lung tung hôn một cái —— bằng không không biết còn có thể làm ra chuyện gì.



Tâm tình Mộ Hàn Dạ nhất thời trở nên rất tốt, ôm chặt người vào lòng, lại vui vẻ cọ cọ một hồi, mới cảm thấy mỹ mãn mà an tĩnh lại, cúi đầu hôn nhẹ lên tóc hắn, “Ngủ đi.”



Hoàng Đại Tiên thầm lắc đầu, mới nhắm mắt được một lát, thì trong sân lại đột nhiên vang lên tiếng bước chân hỗn độn, thậm chí còn có người đang hô “Bắt thích khách” .



“Thích khách?” Hoàng Đại Tiên mở to mắt, cảm thấy có chút bất ngờ —— Dân phong Thất Tuyệt quốc luôn rất thuần phác, Mộ Hàn Dạ ở trong lòng dân chúng là một tồn tại tựa như thần linh, quỳ bái còn sợ chưa đủ, sao còn có thể xuất hiện thích khách.



“Ta ra ngoài xem.” Mộ Hàn Dạ đứng dậy khoác y phục.



“Cẩn thận một chút.” Hoàng Đại Tiên nhắc nhở —— dám xông vào Hoàng cung, ắt hẳn cũng không phải hạng người tầm thường.



Mộ Hàn Dạ nháy mắt vô cùng sáng khoái, “A Hoàng quả thực là mẫu nghi thiên hạ biết quan tâm dịu dàng hiền lương thục đức gặp nguy không loạn.”



Hoàng Đại Tiên: . . .



Mộ Hàn Dạ nghiêm túc nâng tay hắn lên, “Cho dù chỉ là vì A Hoàng, bổn vương cũng nhất định bảo hộ mình thật tốt.” Nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Chỉ mong tâm người như tâm ta, nhất định không phụ ý tương tư!”



Đầu Hoàng Đại Tiên kêu ong ong, rốt cuộc vừa rồi sao mình lại mở miệng chứ.



Nên bảo hắn sớm đi ra ngoài a!



Trong viện truyền đến tiếng hét thảm, vật biểu tượng giang hồ rơi lệ đầy mặt nói, “Đã nói không được cào mặt mà!” Dù sao chúng ta cũng anh tuấn như thế.



Hơn một trăm Ngự Lâm Quân trùng trùng điệp điệp xông tới, vây chặt ám vệ Truy Ảnh Cung ở bên trong.



Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc đứng ở hàng đầu tiên, vẻ mặt có chút lạnh.



Vật biểu tượng giang hồ dùng ánh mắt phụ lòng nhìn tiểu đồng bọn, thật khổ sở.



Trần Thế Mỹ.



Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc: . . .



“Vương!” Thấy Mộ Hàn Dạ đến, mọi người ai nấy khom mình hành lễ.



“Thất Tuyệt vương.” Ám vệ Truy Ảnh Cung gặp được cứu tinh.



“Là các ngươi?” Mộ Hàn Dạ có chút ngạc nhiên, nhưng ngẫm lại cũng không thấy có gì bất ngờ —— dù sao trên đời này dám chạy vào Thất Tuyệt cung giữa ban ngày, chỉ sợ cũng chỉ có người của Truy Ảnh Cung.



“Đúng vậy.” Ám vệ Truy Ảnh Cung vui vẻ, “Chúng ta là tới báo tin, cung chủ và công tử ước chừng mười ngày sau sẽ tới, đây là thư của Thẩm đại thiếu gia và Diệp cốc chủ gửi cho Thất Tuyệt vương.”



“Làm phiền rồi.” Mộ Hàn Dạ nhận thư, dặn tổng quản ở bên cạnh dẫn hai người đi nghỉ ngơi.



Vật biểu tượng giang hồ vừa đi, vừa không ngừng lưu luyến quay đầu —— thật sự không cần cùng nhau ôn chuyện sao, trong mấy ngày cách biệt này, mỗi người chúng ta đều có rất nhiều truyện kể kích thích lắm đó.



Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc nhìn không chớp mắt.



Ám vệ Truy Ảnh Cung đành phải tiếc nuối từ bỏ.



Tiểu đồng bọn dị quốc thật không nhiệt tình chút nào.
Tần Thiếu Vũ bật cười, “Thì ra suốt ngày Lăng nhi đều nghĩ tới việc này.”



Thẩm Thiên Lăng giận dữ, “Ai nói!” Chỉ là mỗi lần ca và tẩu tử của y ra ngoài ban đêm là sẽ gặp phải màn xx, mình khó tránh sẽ phát tán tư duy một chút a. Huống hồ nửa đêm trèo tường yêu đương vụng trộm, loại giả thiết này quá mức hợp lí rồi biết không.



“Chỉ sợ còn không bằng yêu đương vụng trộm.” Tần Thiếu Vũ ra hiệu đừng lên tiếng, “Đi xem.”



Thẩm Thiên Lăng gật đầu, ngoan ngoãn nắm tay hắn đi về phía trước, khi đến trước một tường viện, Tần Thiếu Vũ ôm ngang lấy y, phi thân nhảy vào.



Trong viện không có người canh gác, trong một gian phòng có ánh nền lờ mờ, loáng thoáng còn có tiếng rên rỉ như dã thú, tuy trong lòng sớm có chuẩn bị, nhưng Thẩm Thiên Lăng vẫn kinh hãi một hồi.



“Đừng sợ.” Tần Thiếu Vũ nắm chặt tay y.



Hai người đi đến trước cửa sổ, động tĩnh trong phòng cũng càng thêm rõ ràng. Nhìn xuyên qua cửa sổ đang mở rộng, chỉ thấy trong phòng có một chiếc giường sắt cực lớn, trên đó có một người bị thiết liên trói chặt, miệng bị bịt lại, trông vẫn còn trẻ, lại giống như bị trúng tà phát điên, đang gào rống dữ tợn.



Nửa đêm tối trời nhìn thấy cảnh tượng này, sau lưng không phải phát lạnh, Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ, mày hơi nhíu lại —— tình hình gì đây?



Tần Thiếu Vũ lắc đầu, dẫn Thẩm Thiên Lăng ra khỏi tiểu viện.



“Nơi này là chỗ của ông chủ Hoàng, sao ông ta lại trói người nọ lại?” Vừa đến được nơi an toàn, Thẩm Thiên Lăng lập tức hỏi.



“Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng xem tình hình vừa rồi, hắn đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mất khống chế.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cho nên mới phải trói lại.”



“Khó trách hôm nay khi gặp ông chủ Hoàng, thấy ông hình như có tâm sự.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ngươi biết người bị trói kia không?”



Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Biết, hắn là con của ông chủ Hoàng.”



“Thật sao?” Thẩm Thiên Lăng giật mình.



“Chắc là có nỗi khổ bất đắc dĩ gì đó, cũng không định cố ý giấu diếm chúng ta.” Tần Thiếu Vũ nói, “Không thì đã sớm nhốt hắn dưới đất, đâu còn ở sương phòng.”



“Không thì. . . ngày mai hỏi ông chủ Hoàng chút đi?” Thẩm Thiên Lăng nói, “Không ai lại muốn con mình biến thành như vậy, nếu chúng ta đã đến đây, thì phải tận lực giúp đỡ mới đúng.”



Tần Thiếu Vũ gật đầu, vui vẻ ôm lấy y, “Lăng nhi thật là có tấm lòng Bồ Tát.”



“Nếu ta không nói, ngươi cũng sẽ giúp thôi.” Thẩm Thiên Lăng dựa vào đầu vai hắn rất nghiêm túc, “Cho nên ta phải nói trước, mới thấy được trong nhà đều là do ta làm chủ.” Thật khí phách.



Tần Thiếu Vũ bật cười, ôm y bước nhanh vào sân.



Vì thế ám vệ lại bắt đầu một đợt chậc chậc mới, cung chủ quá mức cơ khát rồi, đi đường nhanh như vậy, cũng không sợ té úp sấp sao.



Đương nhiên hắn có té xuống cũng không liên quan tới chúng ta, dù sao thì cũng đâu có quen.



Chỉ cần đừng làm té phu nhân là được.



Thân là ám vệ, chúng ta quả nhiên rất có nguyên tắc.



Nhịn không được vỗ tay.



Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thiên Lăng tỉnh dậy, dùng sức duỗi người.



Tần Thiếu Vũ đưa tay gãi gãi bụng y, “Gầy rồi.”



“Nhàm chán!” Thẩm tiểu thụ đẩy hắn ra, nhân loại dối trá các ngươi, ta sẽ không tin tưởng.



“Sao không ngủ nhiều thêm một chút.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chúng ta cũng không thể đi ra ngoài dạo, thức dậy cũng không có gì để làm.”



“Sao lại không có.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Rõ ràng là có chuyện của ông chủ Hoàng.”



“Vậy cũng phải nghĩ lý do trước chứ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bằng không nửa đêm, làm gì có đạo lý khách nhân chạy loạn trong nhà chủ nhân.”



Thẩm Thiên Lăng: . . .



Hình như nói cũng phải.



“Không thì, cứ nói Lăng nhi quan sát thiên tượng, tính được ha?” Tần Thiếu Vũ đề nghị.



Thẩm tiểu thụ kháng nghị, “Rất giả tạo đó!”



Tần Thiếu Vũ lại nói, “Vậy thì nói bởi vì chúng ta muốn dã hợp, tìm không thấy nơi thích hợp, cho nên mới —— ưm!”



“Dã cái đầu ngươi!” Thẩm Thiên Lăng dùng gối che mặt hắn lại, mặt đỏ tai hồng nói, “Đứng đắn một chút đi!”



Thật là phiền!



Trong lòng biết có nói với lưu manh này cũng chẳng được gì, Thẩm Thiên Lăng chủ động buông tay việc trao đổi với hắn, sau khi tự mình rửa mặt xong thì ra sân.



Cục Bông đã sớm thức dậy, lúc này đang ở trong viện ăn điểm tâm, nhìn qua tâm tình tốt hơn mấy ngày trước không ít.



Thẩm Thiên Lăng cảm khái, “Sớm biết thế, lúc trước đã sớm cho nó uống rượu rồi.” Buồn bực hết hai mươi ngày, gầy cả rồi —— tuy rằng kỳ thật cũng không ốm bao nhiêu.



“Chíp!” Cục Bông nhào vào trong lòng Thẩm Thiên Lăng.



“Ông chủ Hoàng đâu?” Thẩm Thiên Lăng hỏi ám vệ.



“Buổi sáng có đến một lần, thấy cung chủ và công tử đều đang nghỉ ngơi, thì lại quay về.” Ám vệ nói, “Tửu lâu này không tính nhỏ, mỗi ngày ông ta đều bận rộn rất nhiều việc.”



“Trước khi rời đi còn nói, giữa trưa muốn về cùng ăn đặc sản Tây Bắc.” Lại một ám vệ nói, “Tốt nhất công tử ăn điểm tâm ít một chút nha.”



“Đa tạ nhắc nhở.” Thẩm Thiên Lăng cười cười, định lúc giữa ngọ gặp mặt, xem thử có cơ hội hỏi hay không.



Nhưng hiện thực lại phát triển thuận lợi vượt xa tưởng tượng, bởi vì còn chưa đến một canh giờ, quản sự tửu lâu đã chạy tới, vội vã muốn tìm Tần Thiếu Vũ.



Quản sự họ Hoàng tên Tiến Bảo, là đệ đệ cùng cha khác mẹ với Hoàng lão ngũ, trước kia cũng làm việc tại Truy Ảnh Cung, sau này thì theo ca ca đến thành Tây Lương, đều quen biết với ám vệ.



“Cháu của ta sắp không được a!” Dưới tình thế cấp bách, Hoàng Tiến Bảo cũng không thể kiêng dè gì nữa, lôi kéo ám vệ nói năng lộn xộn, “Mau mời cung chủ đi cứu hắn.”