Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 127 : Bí mật trong la sát quốc!

Ngày đăng: 21:05 19/04/20


Edit: Spum-chan



Beta: Kaze



“Ngươi đừng có gấp, chậm rãi nói đã.” Nghe được động tĩnh, Thẩm Thiên Lăng cũng từ trong phòng đi ra.



“Thẩm công tử.” Hoàng Tiến Bảo đầu đầy mồ hôi, hiển nhiên là do chạy vội tới đây, “Mau, cháu của ta sắp không được, đại ca lại không ở đây, ta, ta thật sự hết cách rồi a.”



“Dẫn đường.” Trong lòng biết rõ nếu chuyện không nghiêm trọng, hắn cũng sẽ không hoảng loạn thất thố như thế, bởi vậy Tần Thiếu Vũ cũng không hỏi nhiều, trực tiếp dẫn người đến xem xét.



Còn chưa chờ mọi người đi vào, đã nghe từ trong phòng truyền ra tiếng gào thét, dù đã bị bịt miệng, nhưng vẫn khiến lòng người kinh hãi như trước. Sau khi vào nhà chỉ thấy có ba năm người làm đang đè một nam tử trẻ tuổi xuống, không để hắn giãy dụa thêm nữa, nhưng vẫn rõ ràng là lực bất tòng tâm. Trong lúc hai bên đấu tranh, cả chiếc giường sắt nặng ngàn cân cũng bị dịch chuyển hai ba tấc, có thể thấy được rốt cuộc đã dùng khí lực lớn đến nhường nào.



“Còn tiếp tục như vậy, ta sợ ngay cả xương sườn của nó cũng bị gãy a.” Hoàng Tiến Bảo sốt ruột, “Dù sao cũng là thân thể máu thịt, sao chịu được thiết liên thô cứng như vậy, xin cung chủ hãy cứu hắn đi.”



Tần Thiếu Vũ đánh tới một chưởng, gọn gàng đánh ngất người nọ. Người làm xung quanh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cả đám mệt mỏi ngồi phịch trên đất.



“A Vinh làm sao, a?” Ngoài sân truyền đến thanh âm nóng vội của Hoàng lão ngũ, sau đó lập tức thấy ông chạy vào trong phòng.



“Đừng vội, tạm thời hôn mê bất tỉnh.” Tần Thiếu Vũ nói, “Không có nguy hiểm gì, so với cứ để hắn giãy dụa thì tốt hơn nhiều.”



“Đa tạ cung chủ.” Trái tim Hoàng lão ngũ tạm thời trở về lồng ngực, sắc mặt sầu khổ thở dài liên tục.



“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi, “Lúc trước ta cũng từng gặp A Vinh, không phải như thế này.” Tuy không có ấn tượng quá sâu, nhưng vẫn nhớ rõ đó là một người trẻ tuổi tinh thần xán lán, so với hiện tại khác xa như đất với trời.



“Kỳ thật ta đã sớm muốn nói với cung chủ, xem có hi vọng cứu được không. Chỉ là hôm qua cung chủ vừa đến, ta cũng không tiện mở miệng.” Hoàng lão ngũ vừa phân phó hạ nhân trông chừng đại thiếu gia, vừa dẫn mọi người ra khỏi phòng.



“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thiên Lăng truy hỏi.



“Này đều do ta, lúc trước không nên đồng ý để hắn đi buôn lá trà.” Nhắc tới chuyện cũ, Hoàng lão Ngũ rất ân hận, “A Vinh vốn luôn thay ta xử lý chuyện tửu lâu, sống cũng rất tốt. Sau này thấy trong thành có mấy người trẻ tuổi buôn trà phát tài to, nên cũng muốn làm theo. Lúc trước ta nghĩ đều là người trẻ tuổi, cùng nhau tôi luyện một chút cũng tốt, nên đã đồng ý.”



“Buôn trà, tiêu thụ ở đâu?” Tần Thiếu Vũ nói, “Tây vực?”



Hoàng lão ngũ lắc đầu, “La Sát quốc.”



“La Sát quốc?” Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ liếc nhau.



“Ừ.” Hoàng lão ngũ gật đầu, “Ở dãy núi phía Bắc của La Sát quốc, phần lớn đều là Tuyết Nguyên, trà không thể sống được. Mà quý tộc nơi đó lại rất thích trà đạo của Đại Sở ta, cho nên số tiêu thụ lá trà cực cao. Nếu là Nga Mi Vân và Vũ Di Hồng Bào thượng hạng, thì giá còn cao hơn ở Trung Nguyên mấy chục lần.”



Thẩm Thiên Lăng nói, “Quả thật là món lãi to.” Cũng khó trách lại có nhiều người đổ xô vào như vậy.



“Lãi to thì thế nào?” Hoàng lão ngũ nói, “Tuy lúc trước cũng buôn bán lời được vài khoản tiền, nhưng sau thì đều chịu lỗ bù vào, còn khiến bản thân trở thành người không ra người quỷ không quỷ.” Nói, lại nhịn không được bắt đầu lão lệ tung hoành, dù sao cũng là đứa con duy nhất, ai có thể nhẫn tâm nhìn hắn như thế này?



Ám vệ vỗ vỗ vai ông, an ủi nói, “Nếu cung chủ đã đến đây, vậy A Vinh sẽ không sao đâu, ngươi cũng không cần quá lo lắng.”



Thẩm Thiên Lăng rót ly trà nóng, đưa vào tay ông.



“Đa tạ công tử.” Đợi cho cảm xúc bình ổn một chút, Hoàng lão ngũ mới nói, “Lúc mới bắt đầu chuyện làm ăn rất thuận lợi, cho nên mấy tháng trước, A Vinh đã lấy hết tiền phí tổn và lợi nhuận mấy lần trước, còn lấy ngân lượng ở chỗ ta, gom lại để thu một số lượng lớn lá trà tốt, rồi đến La Sát quốc lần nữa. Ai ngờ lần này đi lại mất tích hết mấy tháng, khi trở về, không chỉ mất vốn, cả người còn không có tinh thần, cả ngày trầm mặc không nói, thậm chí ngay cả y phục cũng bị xé nát. Ta còn cho là gặp phải cướp, cảm thấy còn mạng là tốt rồi, ai ngờ không được vài ngày, hắn lại giống như phát điên, lại đánh lại đá gào thét đòi ăn Hắc thủy anh, hỏi rất nhiều người cũng không biết đó rốt cuộc là thứ gì, chỉ phải nhờ người đến La Sát quốc hỏi thăm, tới giờ còn chưa trở về, chứng bệnh của A Vinh lại càng ngày càng nặng, lúc phát tác thì đập đầu vào tường, vạn bất đắc dĩ, ta chỉ có thể trói hắn lại trước.”



“Hắc thủy anh?” Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày, đã hành tẩu giang hồ nhiều năm, hắn quả thật chưa từng nghe qua thứ này.



Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, “Hắc thủy anh, anh túc?”




Giang Trung Cảnh hạ giọng nói, “Trong La Sát quốc có ác ma phệ tâm, một khi bị mê hoặc tâm trí, cả người đều suy sụp.”



“Rốt cuộc là tình hình gì, chưởng quầy có thể kể tỉ mỉ cho chúng ta không?” Ám vệ nghe vậy, sắc mặt có chút lo âu, “Chúng ta đã đưa một số tiền cọc lớn, chỉ sợ chuyện làm ăn này không thể không làm a.”



“Trên đời này làm gì có chuyện làm ăn nào không thể không làm.” Giang Trung Cảnh lắc đầu, “Chỉ có lòng tham không buông xuống được thôi.”



Ám vệ nghe thấy lại bị chọc cười, “Chưởng quầy ngươi sao lại nói thế, cẩn thận đắc tội với các khách nhân đó.”



“Ta cũng có lòng tốt thôi.” Giang Trung Cảnh cũng biết mình nói hơi trắng trợn, vì thế lại xin lỗi nói, “Nhất thời nóng lòng, còn mong các vị thứ lỗi.”



“Tất nhiên sẽ không.” Ám vệ rót cho hắn một chén trà nhỏ, “Chỉ là chuyện ác ma phệ tâm trong La Sát quốc, còn mong chưởng quầy nói rõ một chút, nếu chúng ta cảm thấy không nguy hiểm, thì sẽ tiếp tục đến La Sát quốc; nếu thật là nguy hiểm, chúng ta trở về cũng dễ giải thích với cấp trên, tránh bị xem là cả đám chúng ta ra ngoài du sơn ngoạn thủy.”



“Kỳ thật ta cũng không rõ lắm.” Giang Trung Cảnh thở dài, “Lúc trước ta cùng vài bằng hữu, cũng từng đến La Sát quốc buôn trà, quen không ít dân bản xứ ở đó, tất nhiên có người chất phác phúc hậu, cũng có người đầy bụng xấu xa. Ta vẫn khuyên các vị không nên đi, nhưng nếu không thể không đi, thì phải đến thành trấn biên cảnh tìm tiên sinh giỏi nhất chu toàn ở giữa, không thì sẽ bất đồng ngôn ngữ, nếu tìm được tiên sinh nhưng lại không truyền đạt lại đúng ý của nhau, thì rất dễ đắc tội người khác.”



“Hửm?” Ám vệ nhướng mày, “Chưởng quầy đắc tội với người khác?”



“Chúng ta thì có thể xem là vậy, kỳ thật cũng không phải đắc tội gì.” Giang Trung Cảnh nói, “Nhưng cũng khó đảm bảo đối phương sẽ không hẹp hòi.”



Trên mặt ám vệ tràn ngập mấy lời cỗ vũ như “Đại ca tiếp tục nói đi”!



“Muốn ta nói có thể, nhưng có một chuyện muốn nhờ, không biết các vị có thể đáp ứng hay không?” Giang Trung Cảnh nói.



Sao lại điều kiện rồi a? Ám vệ nhất thời cảm thấy không thoải mái, bởi vì trên giang hồ, luôn chỉ có vật biểu tượng giang hồ bàn điều kiện với người khác!



Nhưng cửa hàng điểm tâm dù sao cũng không phải giang hồ, ám vệ đành phải nói, “Chuyện gì?”



“Ta thấy rượu thuốc của chư vị rất thần kỳ, mạo hiểm đến La Sát quốc buôn tơ lụa, chi bằng đến thành Tây Lương buôn rượu thuốc.” Giang Trung Cảnh nói, “Tuy nói nơi này không phồn hoa bằng Vương đô Giang Nam, nhưng dân phong mạnh mẽ lại thích cưỡi ngựa, thường xuyên có người bị thương, buôn bán nhất định sẽ rất tốt. Đợi sau khi căn cơ ổn định, chúng ta mới phát triển ra xung quanh, thậm chí còn có thể hùng cứ toàn bộ Tây vực!” Hai mắt Giang chưởng quầy sáng ngời, nhanh chóng quy hoạch ra một con đường làm giàu, ba năm lên làm tổng giám đốc, bốn năm thăng thành CEO, năm năm bước lên đỉnh cao nhân sinh, không hề có áp lực.



Ám vệ chỉ nghe hắn đang không ngừng nha nha chít chít, cảm giác thật ồn ào, vì thế gật đầu nói, “Được đó.” Quản hắn muốn làm cái gì, đáp ứng trước rồi nói. Mặc dù hơi không có đạo đức, nhưng cùng lắm thì sau khi xong chuyện, để ngươi gặp công tử nhà ta một lần, xem như là bồi thường. Phải biết người bình thường muốn gặp cũng không gặp được đâu. Đương nhiên sờ tay thì khỏi đi, đến nay bọn ta còn chưa đụng được đó.



Nhắc tới đã thấy trào lệ chua xót.



“Thật sao, các ngươi đồng ý?” Giang Trung Cảnh vui vẻ, hiển nhiên không ngờ những người này lại dễ bị thuyết phục đến thế.



“Cho nên chưởng quầy càng nên nói ra chỗ hung hiểm của La Sát quốc.” Ám vệ nói, “Vậy mới dễ khiến chúng ta thay đổi tâm ý, dù sao còn để một số bạc lớn lại phường tơ lụa, lần này không đi lại mà bị lỗ vốn, cho dù có là bằng hữu của ông chủ, chỉ sợ cũng phải đắc tội một hồi.”



“Trước kia cùng ta đến Tây vực, còn có ba bốn người nữa, chúng ta xem như là bằng hữu tốt.” Giang Trung Cảnh nói, “La Sát quốc lạnh hơn ở đây nhiều, cho nên thời gian họp chợ luôn rất ngắn, phần lớn là vội vàng xem hàng rồi thành giao, không cứ chọn đến lấy đi như chỗ chúng ta. Cho nên sau khi chấm dứt, nếu còn dư thời gian, chúng ta sẽ thường xuyên đi dạo xung quanh thành trấn. Trong một lần leo núi, có đồng bạn không cẩn thận lăn xuống vách núi, lúc chúng ta đến cứu hắn, lại đánh bậy đánh bạ phát hiện một mảnh ruộng hoa lớn.”



“Ruộng hoa?” Ám vệ liếc mắt nhìn nhau, đều nghĩ đến hoa anh túc mà Thẩm Thiên Lăng từng nói.



“Giấu dưới vách núi, người bình thường đúng là không thể phát hiện.” Giang Trung Cảnh nói, “Lúc ấy chân A Vinh bị thương, chúng ta liền cõng hắn ra ngoài, ai ngờ đi được một đoạn, thì bỗng có một đám người từ khe núi xa xa lao tới, giơ đao đuổi theo. Chúng ta sợ tới mức hồn bay phách lạc, may là trước đây thường xuyên chạy khắp trong núi luyện được cước lực, mới có thể chạy thoát.”



Trong lòng ám vệ ca hát tưng bừng, người này xem ra còn biết không ít chuyện.



Vốn chỉ là thử vận may, không ngờ lại thuận lợi đến thế.



Đây nhất định đều là công lao của phu nhân.



Thật là kiêu ngạo.