Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 140 : Yêu thiêu thân trong sa mạc!

Ngày đăng: 21:05 19/04/20


Edit:Spum-chan



Beta: Kaze



(*) Yêu thiêu thân: chủ ý xấu, kẻ ra chủ ý xấu, giở trò, mánh khóe.



“Có lạnh không?” Tần Thiếu Vũ kề vào tai y hỏi.



Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng nói, “Lạnh.” Cho nên chúng ta phải nhanh chóng về thôi.



Tần Thiếu Vũ nhéo cái bụng mềm mềm của y, “Nói bậy, còn chưa cởi y phục mà.”



Thẩm tiểu thụ âm thầm kháng nghị, nếu không định nghe theo ta, còn hỏi ta làm gì, làm như ngươi dân chủ lắm vậy.



Thật dối trá.



“Ngoan.” Tần Thiếu Vũ cởi bỏ vạt áo y.



Da thịt trần trụi tiếp xúc với khí lạnh, Thẩm Thiên Lăng khẽ run rẩy, ánh mắt rất là đáng thương.



Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn y, thừa dịp người dưới thân còn đang mơ hồ, tay phải lập tức nâng vòng eo y lên, tay trái nhẹ nhàng kéo quần xuống, Thẩm tiểu thụ nhất thời rơi lệ đầy mặt, bởi vì gió thổi vào mông lạnh lắm a.



Tần Thiếu Vũ bị vẻ mặt của y chọc cười, “Heo con.”



“Ngươi phải nhẹ một chút.” Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc giật nhẹ tóc hắn, nếu trốn không thoát vận mệnh bị xx, vậy ít nhiều gì cũng phải tranh thủ được quyền lợi lớn nhất.



“Đừng sợ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta có mang theo thuốc mỡ.”



Thẩm Thiên Lăng nghe vậy bi phẫn, “Ngươi quả nhiên cố ý!”



“Ngày tốt cảnh đẹp, sao có thể cô phụ chứ.” Tần Thiếu Vũ dịu dàng làm chuẩn bị cho y, “Tất nhiên phải làm vài chuyện tuyệt vời rồi.”



Thẩm tiểu thụ căm giận đá hắn, lưu manh hết cứu nổi.



Dưới ánh trăng bàng bạc, Thẩm Thiên Lăng y phục hỗn độn, hai má đỏ lên, rõ ràng đã động tình, nhưng lại cố tình bày ra vẻ tức giận, Tần Thiếu Vũ nhìn thấy thích vô cùng, ôm lên để y ngồi khóa trên người mình.



Còn muốn ta chủ động nữa hả? ! Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt tỏ vẻ kháng nghị.



Tần Thiếu Vũ chậm rãi tiến vào thân thể y.



Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, “Đau!”



“Lát nữa là tốt thôi.” Tần Thiếu Vũ dịu dàng dỗ hắn, hoàn toàn không có ý dừng lại.



Hốc mắt Thẩm Thiên Lăng đỏ lên, bởi vì rất đau, tiểu cúc hoa thật là thảm mà.



“Bảo bối ngoan.” Tần Thiếu Vũ vuốt nhẹ lên lưng y, tiếng nói tràn ngập từ tính.



Vì thế Thẩm tiểu thụ rất đáng xấu hổ mà ngạnh lên, thanh âm của nam nhân y thật là quá gợi cảm.



“Ngoan…” Tần Thiếu Vũ ngậm lấy vành tai y, kiên nhẫn dụ hống từng chút một, giống hệt như con sói đen đang cầm cà rốt.



Tiểu yêu đuôi xù đạo hạnh không đủ cao thành công bị mê hoặc, “Vậy chỉ cho làm một lần.”



“Được.” Tần Thiếu Vũ gật đầu,



Thẩm Thiên Lăng chống lên vai của hắn, vừa thử động đậy, lại nghiêm túc nói, “Lỡ có người đến đây thì làm sao?”



Tần Thiếu Vũ xoa nắn trước ngực y, thuận miệng nói, “Một chưởng đánh bay.”



Vị thiếu hiệp này ngươi không cần hung tàn như thế a! Thẩm Thiên Lăng nói, “Không chừng người ta chỉ đi ngang qua thôi.” Đang đi đường yên lành, đột nhiên bị một chưởng đánh bay, nửa đời sau nhất định sẽ lưu lại bóng ma tâm lý, không chừng còn tưởng mình gặp quỷ, suy nghĩ chút thôi đã thấy thê thảm biết bao nhiêu.




An Bình Vương nhíu mày.



“Tây Bắc rất khô hạn, Diệp đại ca sợ ta sẽ ho khan, nên trước khi đi đã cho ta thuốc nhuận hầu.” Thẩm Thiên Lăng lấy một cái bình nhỏ từ trong ngực ra, “Rất hữu dụng, cho dù cổ họng bị khô rát đến mất tiếng, thì chỉ cần hai viên là có thể giảm hẳn.”



“Thật sao?” Lưu Chấn nghe vậy vui sướng, nhận lấy bình sứ nói, “Ta có thể mở ra xem thử không?”



“Tất nhiên.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu.



Lưu Chấn mở nắp bình đổ ra một viên, kề sát vào ngửi ngửi.



Thẩm Thiên Lăng: …



“Vương gia.” Lưu Chấn đưa bình sứ qua, “Ngài uống thêm vài viên đi.”



An Bình Vương: …



“Vương thúc cứ uống thử xem.” Mộ Hàn Dạ cũng ở một bên nói, “Diệp cốc chủ là thần y xếp thứ nhất trong võ lâm Trung Nguyên, đừng nói là nhiễm phong hàn không thể nói chuyện, cho dù là chứng mất tiếng trời sinh, chỉ sợ cũng có thể chữa khỏi.”



An Bình Vương nhận lấy viên thuốc, nuốt xuống hai viên.



Tất cả mọi người đều nhìn ông.



Sau một lát, An Bình Vương thử kêu câu “Vương Thượng”, vẫn khàn đặc, thậm chí còn khàn hơn lúc trước.



Thẩm Thiên Lăng xin lỗi nói, “Hình như không có tác dụng gì.”



An Bình Vương khoát tay.



Lưu Chấn ở một bên giải thích, “Vương gia là nói công tử đừng để ở trong lòng.”



“Nếu Diệp đại ca ở đây thì tốt rồi.” Thẩm Thiên Lăng thu lại bình thuốc, trong lời nói có chút tiếc nuối.



Lưu Chấn nói, “Diệp thần y hiện đang ở đâu, có thể mời đến không?”



Thẩm Thiên Lăng khó xử, “Diệp đại ca đang ở Đông Bắc, chỉ sợ nhất thời không thể đến được.”



“Vậy sao.” Lưu Chấn phát ra tiếng thở dài từ nội tâm.



“Chíp.” Cục Bông cũng cúi đầu theo, rất là nhiều chuyện.



Qua bữa điểm tâm, An Bình Vương tiếp tục đến y quán châm cứu, Lưu Chấn theo thường lệ mỗi ngày kiên trì đi tuần tra quân đội, Mộ Hàn Dạ thì lấy cớ có chuyện, cùng Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng trở về thư phòng.



“Tần huynh thấy thế nào?” Vừa vào cửa, Mộ Hàn Dạ liền hỏi hắn.



“Ít nhất có thể xác định một chuyện.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lưu Chấn thật lòng muốn An Bình Vương sớm hồi phục.” Mặc kệ là vẻ vui sướng khi nghe Thẩm Thiên Lăng có thuốc, hay là vẻ tiếc nuối khi nghe Diệp Cẩn không thể đến Tây Bắc, đều không giống như giả vờ. Nói cách khác cho dù An Bình Vương thật sự giả bệnh, ắt hẳn Lưu Chấn cũng hoàn toàn không biết.



“Vậy tiếp theo phải làm thế nào?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.



Tần Thiếu Vũ cười cười, nói, “Đây là chuyện nhà của Mộ huynh, chúng ta không tiện nhúng tay.”



“Tần huynh khách khí.” Mộ Hàn Dạ vỗ vỗ vai hắn, “Ngươi và ta nhất kiến như cố tình như thủ túc (*), chuyện nhà ta chính là chuyện nhà ngươi.” Cho nên đừng mong trốn được.



(*) Nhất kiến như cố: vừa gặp mà như đã quen từ lâu; Tình như thủ túc: Thủ túc là chân tay, chỉ huynh đệ, nghĩa cả câu là tình cảm thân thiết như huynh đệ.



Thẩm Thiên Lăng: …



Hai nam nhân dối trá họp cùng một chỗ, thật là đáng sợ a.



“Ta đã tuyên triệu Lưu Chấn.” Mộ Hàn Dạ nói, “Trước tiên hỏi chuyện Tây vực, không chừng có thể phát hiện được vài thứ.”