Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 141 : Thật thật giả giả hư hư ảo ảo!
Ngày đăng: 21:05 19/04/20
Edit:Spum-chan
Beta: Kaze
Sau khi Lưu Chấn tuần tra quân đội xong, lập tức đến Ngự Thư Phòng.
“Chíp!” Cục Bông đang nhảy nhót trên bàn, sau khi thấy hắn vào, thân thiết nghiêng đầu tỏ vẻ hoan nghênh, cảm thấy mình rất là đáng yêu.
Vì thế Lưu Chấn lập tức bật cười, tuy ngày thường ở trên chiến trường quen thói thô lỗ, nhưng vật nhỏ tròn vo này thật khiến người thích, nhịn không được muốn ôm lấy xoa xoa.
“Gần đây Lưu phó tướng vất vả rồi.” Trong giọng Mộ Hàn Dạ cũng không có bao nhiêu cảm xúc.
“Mạt tướng không dám nhận.” Lưu Chấn chặn lại nói, “Gần đây trong quân không có chuyện gì lớn, cũng không thể xem là vất vả.”
“Không có chuyện gì lớn?” Mộ Hàn Dạ cười cười, “Vậy hiện giờ trẫm đến đây làm gì, du sơn ngoạn thủy sao?”
Lưu Chấn có chút chần chờ, nói, “Ý Vương Thượng là…”
“Thương lộ Tây vực là thế nào? !” Giọng điệu Mộ Hàn Dạ đột nhiên trở nên âm trầm.
“Vương Thượng bớt giận!” Tuy trước đó đã có dự cảm mơ hồ, nhưng trong lòng Lưu Chấn vẫn không khỏi căng thẳng, quỳ một gối xuống nói, “Không phải Vương gia cố ý giấu diếm, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
“Chỉ là sợ dẫn đến phiền toái không cần thiết, cho nên mới chậm trễ không bẩm báo.” Lưu Chấn nói.
“Đứng lên đi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nói cho rõ mọi chuyện.”
“Tạ Vương Thượng.” Lưu Chấn đứng lên, “Lúc trước Vương gia từng viết một lá thư, nói thiên tượng trong sa mạc xuất hiện dị biến, không biết Vương Thượng còn nhớ không?”
Ca ca chưa tới gì đó, đúng là chuyện sung sướng nhất trong cuộc đời làm chim! Không có tốt hơn! Chỉ có tốt nhất!
Cục Bông thoải mái mở ra hai cánh, dương dương tự đắc tắm gió nhẹ.
Lưu Chấn đi bên cạnh Thẩm Thiên Lăng, thường xuyên quay đầu nhìn Tiểu Phượng Hoàng, rất muốn sờ một cái.
Nhất định rất mịn a…
Y quán cách phủ Vương gia cũng không xa, quẹo qua hai con phố là tới. Thái y đang ở trong viện phơi thuốc, thấy Mộ Hàn Dạ tới lập tức cuống quít quỳ xuống, lại bị đưa tay ngăn lại, “Trẫm chỉ đến xem thôi, chư vị không cần đa lễ.”
Thái y gật đầu tạ ơn, Thẩm Thiên Lăng cũng rất thích điểm này của Mộ Hàn Dạ và Sở Uyên, hiếm khi để người quỳ xuống —— mặc kệ là triều đại nào, uy nghiêm vương giả kỳ thật đều không cần thông qua ba quỳ chín bái để thực hiện. Chỉ có trong lòng không tự tin với bản thân, cho nên mới thích dùng loại phương thức thấp kém này để thỏa mãn chính mình, thật ra đều không phải kẻ mạnh mẽ chân chính.
Trong một căn phòng lớn, đặt song song năm cái giường, trên mỗi cái giường đều có người nằm. Thân hình cao lớn, vừa nhìn là biết xuất thân vũ phu, khuôn mặt ai nấy đều tái nhợt, thậm chí có thể dùng tiều tụy để hình dung. Sau khi Thẩm Thiên Lăng bước vào lập tức kinh ngạc một hồi, trong lòng luôn có cảm giác… những người này sẽ sống không lâu.
“Vương Thượng.” Nhìn thấy Mộ Hàn Dạ bước vào, người trên giường đều có chút giật mình, muốn đứng dậy nghênh đón nhưng lại có lòng mà vô lực, đành phải cố nhúc nhích cúi thấp người xuống, “Vương Thượng thứ tội.”
“Chư vị một lòng bảo vệ con dân Thất Tuyệt, không tiếc lấy thân mạo hiểm đi vào đại mạc, có tội gì chứ.” Mộ Hàn Dạ ngồi trên ghế, “Mau nằm xuống đi.”
“Đa tạ Vương Thượng.” Vừa rồi chẳng qua chỉ làm một động tác đơn giản, nhưng những binh sĩ kia lại đều có chút thở gấp, hiển nhiên thân thể đã cực kỳ suy yếu.
Vì thế sắc mặt Mộ Hàn Dạ lại càng thêm âm trầm, bệnh của những người này đều đã cực kỳ nguy kịch, vậy mà An Bình vương còn tùy tiện để bọn họ nằm ở đây. Trong quân tuy rằng cũng có đại phu, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể trị liệu ngoại thương, không biết gì đến những nghi nan tạp chứng khác, nằm ở đây không nghi ngờ gì chính là chịu chết.
Nhớ tới vị Vương thúc yêu binh như mạng trước kia, đáy mắt Mộ Hàn Dạ chợt lóe một tia sáng mờ nhạt.
Kỳ thật lúc vừa tới, trong lòng hắn đã có dự cảm mơ hồ, giờ đây suy nghĩ ấy lại càng thêm vững chắc.
An Bình Vương hiện tại, tuyệt đối có vấn đề.