Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 146 : Mờ ám trong khách sạn!
Ngày đăng: 21:05 19/04/20
Edit & Beta: Spum-chan
“Ngươi đang cười cái gì?” Tần Thiếu Vũ khó hiểu.
“Không có gì.” Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, ngồi dậy ôm eo hắn, “Thật sự không có tiếng đàn gì đâu, có phải ngươi nghe lầm rồi không?”
“Chắc là vậy.” Tần Thiếu Vũ tựa vào đầu giường, tay phải khi có khi không vuốt nhẹ trên lưng y.
Thẩm Thiên Lăng vô cùng nhu thuận, chờ bị hắn đẩy ngả ra sau tiếp tục sung sướng xx!
Nhưng qua hơn nửa ngày, Tần cung chủ vẫn chả động đậy chút nào, vẻ mặt thì rất thâm trầm như đang suy nghĩ chuyện gì đó, thậm chí còn không thèm nói câu nào!
Không phải chứ, chẳng lẽ suy thận thật rồi?
Thẩm tiểu thụ 囧囧, bị suy nghĩ của mình làm chấn động, tậm mắt của y nhịn không được từ từ trượt xuống.
Hình như cũng đâu tệ lắm đâu.
Thẩm Thiên Lăng giấu đầu hở đuôi gãi gãi mặt, sau đó vươn tay sờ thử một cái.
Tần Thiếu Vũ: …
Ánh mắt Thẩm tiểu thụ rất vô tội, “Cái đó, không cẩn thận.”
Tần Thiếu Vũ buồn cười, vừa định nói gì đó, lại nghe Mộ Hàn Dạ ở bên ngoài gọi vào, “Tần huynh!”
“Ta ra ngoài xem.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ mặt y, mặc y phục đứng dậy ra ngoài, để lại Thẩm tiểu thụ ở trên giường tiếp tục trăm tư không thể giải. Bởi vì dựa theo kinh nghiệm khi xưa, vào lúc hai người xx thì có dù bên ngoài có người đến, hắn tuyệt sẽ không dễ dàng bước ra ngoài như thế, chuyện như hôm nay thật sự rất kỳ lạ!
Tiếc là không có Diệp đại ca ở đây a, không thì có thể hỏi thử rồi… Thẩm Thiên Lăng xoay người, ôm chăn nằm sấp trên giường.
“Ban ngày ban mặt, Tần huynh thật có hưng trí.” Mộ Hàn Dạ vừa thấy đã tán thưởng trước.
“Quá khen.” Tần Thiếu Vũ lãnh tĩnh mà phán, “Nói vậy chắc Mộ huynh cũng không nhàn hạ bao nhiêu đâu nhỉ.”
Mộ Hàn Dạ sung sướng nói, “Tất nhiên rồi.”
Hoàng Đại Tiên đứng bên cạnh thấy đầu kêu ong ong, hai người kia thật đúng là… không biết nên nói là gì nữa.
“Tìm ta có việc?” Tần Thiếu Vũ ngồi trên ghế đá trong viện.
Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Hai chuyện. Chuyện thứ nhất, thương đội của Diêm lão nhị đã thuận lợi tiếp cận với Môn Sa Khắc, lấy cớ buôn thuốc phiện, cùng đến Vương Thành La Sát, phỏng chừng rất nhanh sẽ có thu hoạch.”
Nhưng hiển nhiên là không có khả năng rồi.
Vì thế sau một lát…
“Ngao!” Thẩm tiểu thụ rống cổ kêu lên.
Ám vệ đành phải chạy trốn tán loạn.
Tần Thiếu Vũ dừng lại động tác, dở khóc dở cười nhìn y, “Ngươi phát ra âm thanh gì vậy.”
Vô nghĩa! Đừng có cắn người bậy bạ chứ! Thẩm Thiên Lăng cong chân đạp lên vai hắn, cảm thấy mình rất giống đại gia, “Hát một khúc nghe xem.”
Tần Thiếu Vũ cười như không cười.
Loại chuyện diễn trò này, quả nhiên rất sảng khoái a! Thẩm tiểu thụ bị nghiện, cong chân giống y ác bá, đang xem xét có nên hỏi con xin một sợi xích vàng hay không.
Ngay sau đó, y lập tức bị xx kịch liệt.
“A!” Thẩm Thiên Lăng không ngừng kháng nghị, “Nhẹ một chút.” Không thì tiểu cúc hoa sẽ tàn mất thôi.
“Buổi tối phải làm việc, giờ tất nhiên phải ăn cho no.” Tần Thiếu Vũ không nhanh không chậm luật động.
“Ai nói.” Thẩm Thiên Lăng kéo cái gối qua, ôm lại rồi tiếp tục nằm sấp xuống, lẩm bẩm nói, “Ban ngày miệt mài quá độ, buổi tối làm việc sẽ bị suy thận đó.” Giống ngươi lúc nãy vậy đó.
“Cái gì?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.
“Cái gì là cái gì?” Thẩm tiểu thụ quay đầu, lộ ra biểu tình vô cùng thuần khiết, thiếu hiệp ta thật sự chưa nói gì hết á.
Tần Thiếu Vũ đẩy mạnh tới, rõ ràng là cố ý khi dễ.
Thẩm Thiên Lăng nháy mắt lệ tuôn, ngoan ngoãn câm miệng nằm sấp xuống.
Ví dụ thôi cũng không được sao, thật là keo kiệt.
Mà sau đó, Tần cung chủ đã tự mình thể hiện, chứng mình cái gì gọi là hiệu quả “sau khi uống thuốc bảo thận”. Thế nên đến lúc cuối, Thẩm tiểu thụ đã bắt đầu mê man, ngay cả chấm dứt lúc nào cũng không biết.
Kỳ thật suy thận gì gì đó, cũng không hoàn toàn là chuyện xấu a.
Rơi xuống nước mắt bi phẫn.
Mệt quá đi.