Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 147 : Sư tỷ ngao ngao tới đây!
Ngày đăng: 21:05 19/04/20
Edit & Beta: Spum-chan
Nếu bàn về thể lực, Thẩm tiểu thụ và nam nhân của y nhất định cách nhau một trời một vực. Hơn nữa lần này Tần Thiếu Vũ còn có chút cố ý, cho nên sau khi hai người xx xong thì trực tiếp dẫn đến hậu quả, chính là Thẩm Thiên Lăng rất bi tráng mà ngất đi, một đêm vô mộng, mãi đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại —— hơn nữa nghiêm khắc mà nói thì không phải tự nhiên tỉnh dậy, mà là bị con chíp chíp đến tỉnh!
Tiểu Phượng Hoàng đeo một viên bảo thạch lớn sáng lấp lánh trên cổ, lúc này lại đang là chính ngọ, phản chiếu lung linh không gì sánh được, rất là hoa lệ, mắt đậu đen thật mỹ mãn!
Cũng không biết lại lấy được từ đâu nữa. Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, xoa xoa đầu nó vừa định ngồi dậy, trong óc lại đột nhiên lóe lên một chuyện —— tối hôm qua rõ ràng mình muốn đi giám sát cùng hắn, sao lại ngủ quên mất vậy! Trong lòng sốt ruột nên cũng không để ý nhiều nữa, xốc chăn lên muốn xuống giường, phần eo lại dấy lên đau nhức.
Tư thế Thẩm Thiên Lăng cương cứng ghé bên cửa sổ, hít khí lạnh.
Cục Bông nhìn nương nó, trong mắt tràn ngập đồng tình.
“Lăng nhi.” Tần Thiếu Vũ đẩy cửa đi vào.
“Ngươi về rồi.” Thấy hắn không có việc gì, Thẩm Thiên Lăng cũng thở phào một hơi, “Tối hôm qua thế nào?”
“Mọi chuyện thuận lợi.” Tần Thiếu Vũ ôm y về giường.
Có bốn chữ thôi hả, quá đơn giản rồi đó! Thẩm Thiên Lăng kháng nghị, “Nói chi tiết một chút.”
“Cũng không có gì đáng nói.” Tần Thiếu Vũ nói, “Mọi chuyện đều như Mộ huynh dự đoán, An Bình Vương bị nhốt trong giếng cạn ở khách sạn, thân thể cũng không có gì đáng lo, chỉ có hơi suy yếu. Người giả mạo An Bình Vương cũng đã bị bắt vào ngục, giờ đang thẩm vấn.”
“Vậy còn ngươi? Tối hôm qua có động thủ với ai không?” Đây là chuyện Thẩm Thiên Lăng quan tâm nhất.
“Không có.” Tần Thiếu Vũ lắc đầu.
“Thật sự?” Thẩm Thiên Lăng không tin, lại xác nhận một lần.
“Tất nhiên là thật.” Tần Thiếu Vũ hôn lên tay y, “Có đói bụng không?”
“Không được nói sang chuyện khác, còn chưa nói xong mà!” Thẩm Thiên Lăng rất có nguyên tắc.
Tần Thiếu Vũ: …
Càng ngày càng không dễ gạt rồi.
“Gạt người sẽ thành thái giám.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nửa đời sau cũng không thể xx.”
Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười, “Có hơi độc ác không?”
Thẩm Thiên Lăng nhéo mặt hắn, “Nói thật với ta mau.”
“Tối hôm qua sau khi Mộ huynh rời khỏi Vương phủ, ta liền dẫn theo vài người đến canh giữ gần đó.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lúc đầu thì vẫn bình thường, sau lại có hai ba hắc y nhân đột nhiên nhảy ra, nhìn như là đến báo tin. Ám vệ vốn định trực tiếp đánh ngất, lại không ngờ căn cơ võ công của những người đó không tồi, khi kinh đánh nhau động đến An Bình Vương giả, suýt nữa để hắn chạy thoát.”
Mộ Hàn Dạ bật cười, vén vạt áo đi vào sân.
Hương hoa thản nhiên bay khắp sân, một nữ tử mặc trang phục dị vực đang đứng dưới tàng cây, da thịt trắng nõn mặt mày xinh đẹp, hồng y như ánh nắng chiều, không chỉ thứ ở trên vô cùng khủng, mà phía dưới còn lộ ra một đôi chân dài!
Nhìn thấy váy ngắn trong thời cổ đại, Thẩm tiểu thụ rất kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào vị tỷ tỷ kia.
Tần Thiếu Vũ không vui, đưa tay nắm gáy y.
Hồng y nữ tử cười khanh khách, “Thẩm công tử thích ta sao?”
Ách… Cũng không phải đâu! Thẩm Thiên Lăng hoàn hồn, lúng túng nói, “Ta chỉ cảm thấy cô nương có hơi quen mắt, thất lễ.”
“Hửm?” Hồng y nữ tử nhếch khóe môi, “Công tử cảm thấy ta giống ai?”
Thẩm Thiên Lăng nói, “Tả hộ pháp của Truy Ảnh Cung.” Nhất là biểu tình lúc này, cực giống.
“Hoa Đường?” Hồng y nữ tử nhướn mày, “Cũng hết cách rồi, khi sư phụ thu dưỡng những đứa trẻ bị bỏ rơi, thì thích chọn loại diện mạo này nhất.”
“Ngươi là sư tỷ của Tả hộ pháp sao?” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy giật mình, cuối cùng cũng hiểu ra.
“Sư phụ đã qua đời nhiều năm, nào còn sư tỷ muội gì nữa.” Hồng y nữ tử cười lắc đầu, “Duyên phận hết, cũng tan thôi.”
Lúc trước chưa bao giờ nghe Hoa Đường nhắc tới vị sư tỷ này, nay lại nghe nàng nói như vậy, cho dù ngu ngốc tới đâu cũng có thể đoán được, giữa hai người các nàng nhất định có vấn đề, Thẩm Thiên Lăng tất nhiên cũng sẽ không ngốc đến tiếp tục hỏi nữa. May là Mộ Hàn Dạ đúng lúc tiếp lời, “Vị cô nương này là thần y do ta mời đến, tên là Chu Sa.”
Tần Thiếu Vũ khen ngợi, “Tên cô nương rất hay.”
Chu Sa cười nói, “Sư phụ đặt lung tung thôi. Ta xem như may mắn đó, vì còn có sư muội tên là Hùng Hoàng kìa.”
Thẩm Thiên Lăng bị chọc cười.
“Vương thúc ngài đâu?” Chu Sa hỏi, “Ta vừa nhận được thư liền chạy đến đây, xem bệnh trước rồi nói tiếp.”
“Đa tạ.” Mộ Hàn Dạ nghiêng người nhườn đường, “Cô nương mời bên này.”
Thẩm Thiên Lăng cùng Tần Thiếu Vũ liếc nhau, cũng đi theo họ. Vừa ra ngoài thì đúng lúc đụng phải vật biểu tượng giang hồ đang chạy về —— phía sau còn có ảnh vệ Thất Tuyệt đang đuổi theo, hiển nhiên là lại bị trêu chọc đến tức giận không thôi.
“A! ! !” Ám vệ Truy Ảnh Cung vốn đang chạy trốn hăng say, nhưng vạn vạn không ngờ rằng trước mặt lại đột hiên xuất hiện một tỷ tỷ ngực lớn, vì thế như trong dự kiến bị hoảng sợ, kêu ngao ngao quay đầu chạy vòng về.
Mẹ ta a, suýt nữa đụng vào trong ngực rồi.
Cả người sợ đến sắp tè luôn.