Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 164 : Hồ bằng cẩu hữu lại tề tụ!
Ngày đăng: 21:06 19/04/20
Edit & Beta:Spum-chan
“Con đâu?” Hôm nay khi đi ngủ, Thẩm Thiên Lăng loay hoay tìm con.
“Đang ở chỗ vua sói.” Tần Thiếu Vũ nói, “Không cần quản nó.” Không cần quản gì đó, luôn luôn thể hiện rõ phong thái người cha, rất đáng khen.
“Không về sao?” Thẩm Thiên Lăng ngạc nhiên, “Hình như vua sói cũng không giống có thể cùng chơi với nó đâu, làm gì đến vui quên cả trời đất như thế.”
“Ai biết.” Tần Thiếu Vũ nhéo bụng y, “Phượng Hoàng và sói tuyết đều có linh tính, cho dù không làm gì hết thì đứng nhìn nhau thôi cũng đã vui vẻ rồi.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Vì sao lời này lại nghe không được tự nhiên thế chứ.
Chỗ ở của sói tuyết ở phía Tây sơn trang, to như một căn phòng, bên trong có trải đầy đệm mềm, còn có một nhánh suối nước nóng nhỏ.
“Chíp!” Cục Bông nghịch trong nước một hồi, cảm thấy có hơi mệt, vì thế xòe ra hai cánh ngắn, ướt nhẹp được sói tuyết ngậm ra, đặt lên khăn lau khô. Bên cạnh có noãn ngọc, lông tơ trên người lại nhanh chóng xù lên, vì thế vui vẻ chui xuống dưới bụng sói tuyết, bắt đầu chuyên tâm ngủ khò khò.
Đời chim không bị âm thanh kỳ kỳ quái quái của cha mẹ đánh thức, đúng là hoàn mỹ!
Sói tuyết im lặng nằm sắp trên đệm, dùng đuôi cản lại chút gió cuối cùng cho nó.
Ám vệ ghé trên nóc nhà nhìn xuống, đều cảm thấy rất vừa lòng.
Bảo mẫu này tốt nha! Đợi sau này đánh bại Chu Giác trở về Thục Trung, chúng ta nhất định phải trộm sói tuyết khỏi Liên Thành thiếu chủ mới được.
Không sai, chính là trộm.
Loại mục tiêu hạo nhiên chính khí này, các ngươi cảm nhận chút đi a.
Vài ngày sau, tin đồn về Thái Đao Môn trong thành càng ngày càng nghiêm trọng, gần như ai cũng đang nghĩ xem rốt cuộc Lý Thái Thái đã biết được bí mật gì mà lại bị bức đến mức mai danh ẩn tích. Lại nghĩ nếu Lý tiểu thư đã đến Đông Bắc tìm Vệ Dương tướng quân, thì chứng tỏ bí mật này có liên quan với triều đình, hơn nữa nhờ ám vệ ở giữa châm ngòi thổi gió, tất cả thắc mắc, cuối cùng đều cùng chỉ về phía Tuyết Nguyên cực Bắc.
“Lý chưởng môn có liên quan với Chu Giác sao?” Dân chúng đều hoàng hốt, “Cấu kết với phản quân, sẽ bị chém đầu đó.”
“Nhưng rõ ràng Thẩm công tử nói Lý chưởng môn là người tốt mà.” Có người dị nghị, nhấn mạnh nói, “Thẩm công tử nhất định không nói sai.”
“Liên quan với Chu Giác, cũng chưa chắc là người xấu mà.” Những người khác nói nhỏ, “Không chừng là mật thám triều đình đó.” Trong tiểu thuyết thường xuyên có mà, chịu nhục gì đó, thật cảm động.
Dân chúng xung quanh bỗng chốc có cảm giác bị chân tướng đâm thủng! Không sai a, nếu như vậy, cả chuỗi sự việc đều được giải thích hết rồi. Khó trách a, ngày hôm qua còn nghe hạ nhân trong phủ Tướng Quân nói, Vệ tướng quân dùng lễ đối đãi với tiểu thư Lý gia, thì ra đúng là người trung liệt. Thật không ngờ, nơi nhỏ bé như Thành Tịch Mai này lại có thể xảy ra một chuyện truyền kỳ như thế, khiến chúng ta rất có cảm giác là người trong cuộc.
Mà trong Liên Thành Sơn Trang, mấy ngày nay Diệp Cẩn và Thẩm Thiên Lăng đã lật sách thành nghiện, thậm chí cả cơm cũng là giải quyết trong thư phòng. Hôm nay Tần Thiếu Vũ bưng một bàn hoa quả đi vào, chỉ thấy Thẩm Thiên Lăng đang vừa gặm bánh bao, vừa hết sức chăm chú nhìn vào quyển sách trong tay, không hề chớp mắt.
“Phải đút vào lỗ mũi rồi.” Tần Thiếu Vũ thầm bất đắc dĩ.
“Hả?” Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngươi vừa nói cái gì.”
“Đã ba ngày không rời thư phòng, không sợ buồn sao.” Tần Thiếu Vũ ngồi bên cạnh y, “Cũng có thấy ngươi tìm được gì đâu.”
“Nếu thật sự tìm ra, ta cũng đâu thèm xem nữa.” Thẩm Thiên Lăng ngửa đầu, “Dụi mắt dùm ta đi.”
“Ta dẫn ngươi ra ngoài dạo một chút.” Tần Thiếu Vũ nói, “Không thì ngất xỉu thiệt đó.”
“Không được, còn chút nữa là xem xong rồi, nhiều nhất là hai ngày.” Thẩm Thiên Lăng nhìn núi sách trên đất, “Hôm qua Diệp đại ca nhiễm phong hàn, vất vả lắm đại ca mới kéo hắn về nghỉ ngơi được, vừa lúc ta xem thêm mấy quyển giúp hắn.”
Biết tuy trông y rất dễ dụ, nhưng với việc này thì lại rất cố chấp. Tần Thiếu Vũ đành phải thầm thở dài, ngồi xuống cùng y.
Vì tìm nguyên nhân chốn hoang dã nở hoa, ám vệ đã tìm không ít người lớn tuổi trong thành hỏi thăm, nhưng cũng không ai hiểu rõ. May là trong Liên Thành Sơn Trang có không ít sách cổ, bên trong cũng có sách ghi chép về mấy chuyện lặt vặt ở huyện châu, cho nên Diệp Cẩn trực tiếp kêu người lôi ra hết, xem thử có tìm được manh mối từ đây không.
“Gần đây bên Lý Anh như thế nào?” Thẩm Thiên Lăng vừa lật sách vừa thuận miệng hỏi.
“Sau khi ba lời đồn mới nhất rải ra, vết rách giữa bọn họ có xu thế tăng mạnh, thậm chí ngay cả đám đạo sĩ kia cũng bắt đầu hoài nghi cha con Lý gia thật sự là tai mắt triều đình.” Tần Thiếu Vũ nói.
Thẩm Thiên Lăng bật cười, “Không chịu nổi cả chút châm ngòi thổi gió ấy sao?”
“Thời kì đặc biệt, ai cũng khó tránh khỏi sẽ nghĩ nhiều.” Tần Thiếu Vũ rót ly trà cho y, “Huống hồ những người này đã quen thói ích kỷ, đừng nói hai bên chỉ là quan hệ hợp tác, dù có là người thân bạn tốt, thì lúc nguy nan đến cũng sẽ lựa chọn bảo toàn mình trước, Lý Thái Thái chính là ví dụ điển hình.”
“Điều này cũng đúng.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Vậy ngươi phải giám sát chặt chẽ một chút, ta cảm thấy lúc nào bọn họ cũng có thể xảy ra chuyện.”
Vừa dứt lời, bên ngoài liền có ám vệ vội vã nói, “Cung chủ.”
“Xảy ra chuyện gì?” Tần Thiếu Vũ mở cửa phòng.
“Đám đạo sĩ kia giết Lý Anh rồi.” Ám vệ báo.
“Cái gì?” Thẩm Thiên Lăng ngạc nhiên.
“Lúc dùng cơm trưa, đám đạo sĩ kia vào phòng Lý Anh, thuộc hạ nghĩ là bọn họ lại nghị sự như thường ngày, nên chỉ nghe lén sau tường.” Ám vệ nói, “Lúc đầu còn bình thường, sau đó trong phòng lại đột nhiên truyền đến tiếng chén bát rơi xuống đất, đợi đến khi thuộc hạ chạy vào trong xem, chỉ thấy Lý Anh trừng to hai mắt té trên đất, không bao lâu liền mất mạng.”
“Đám đạo sĩ kia đâu?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Đám đạo sĩ kia ném xác Lý Anh vào giếng nước rồi dịch dung ra khỏi thành, đi thẳng đến phía Nam.” Ám vệ nói, “Các huynh đệ đã âm thầm đi theo.”
“Ngoan ngoãn đợi ở nhà.” Tần Thiếu Vũ nói với Thẩm Thiên Lăng nói, “Ta đi bắt bọn họ về.”
“Không theo dõi nữa sao?” Thẩm Thiên Lăng có hơi bất ngờ, “Âm thầm ngồi đợi nhiều ngày như vậy, còn chưa đợi được bọn họ liên lạc với Chu Giác mà, cứ vậy mà buông tay sao?”
Tần Thiếu Vũ xoa xoa đầu y, xoay người đi nhanh ra cửa, “Về rồi giải thích với ngươi.”
“Vậy ngươi phải cẩn thận.” Thẩm Thiên Lăng ở phía sau dặn dò.
Tần Thiếu Vũ xoay người lên ngựa, đi thẳng ra núi.
Thẩm Thiên Lăng thầm thở dài, xoay người qua bên kia tìm ca mình.
Trong phòng thoang thoảng hương thuốc nhàn nhạt, Diệp Cẩn đang đá chăn.
“Không cho lộn xộn.” Thẩm Thiên Phong lại đắp thêm một cái chăn cho y, “Còn đang phát sốt, ra mồ hôi mới tốt.”
“Ta nóng muốn chết.” Diệp Cẩn hữu khí vô lực.
“Nóng cũng phải chịu đựng.” Thẩm Thiên Phong ngồi bên cạnh y, “Ngươi là đại phu mà, không nên tùy hứng.”
“Ngươi quản ta.” Diệp Cẩn hừ hừ.
“Trong thiên hạ này, cũng chỉ có ta có thể quản ngươi.” Thẩm Thiên Phong buồn cười, “Ngủ đi, đừng lộn xộn nữa.”
Diệp Cẩn nhìn trời, “Không buồn ngủ.”
Thẩm Thiên Phong cúi đầu hôn nhẹ lên môi y, “Giờ thì sao?”
Giờ vẫn không buồn ngủ! Diệp cốc chủ rất ngạo kiều, đỏ mặt nhắm mắt lại.
Thẩm Thiên Phong cười cười, khi có khi không vỗ nhẹ lên lưng y.
Trong viện văng vẳng tiếng hót trong trẻo của hai chú chim nhỏ, càng thấy bốn phía yên tĩnh hơn. Mắt thấy người bên gối đã sắp ngủ, cửa viện lại bị người đẩy ra, tiếp sau đó chính là tiếng của Thẩm Thiên Lăng, “Đại ca, Diệp đại ca!”
Diệp Cẩn lập tức mở to mắt, “Có phải là tìm được gì không?”
Thẩm Thiên Phong đau đầu, rất muốn đập đệ đệ mình.
“Ta đi xem xem.” Diệp Cẩn xốc chăn lên muốn xuống giường, Thẩm Thiên Phong tất nhiên không cho, giữa lúc hai người tranh chấp Thẩm Thiên Lăng cũng vừa lúc đi vào, liếc mắt liền thấy được cảnh tượng đầy hương diễm – tẩu tử lộ ra nửa vai, đang xoay đến xoay đi trong lòng ca y, vô cùng nóng bỏng.
Vì thế Thẩm tiểu thụ lại thấy cả người không khỏe.
Liên Thành Cô Nguyệt cười cười, cùng hai người ra ngoài nghênh đón.
“A Hoàng!” Bên ngoài Trường Bạch Sơn, Mộ Hàn Dạ đang thâm tình kêu gọi.
“Lại làm sao nữa rồi?” Hoàng Đại Tiên đau đầu.
Mộ Hàn Dạ ai oán nói, “Không có việc gì làm.”
Hoàng Đại Tiên nhẫn nại nói, “Đợi thêm lát nữa đi, bọn Tần cung chủ sẽ nhanh chóng đến thôi.”
Mộ Hàn Dạ chờ mong, “Không thì A Hoàng đến hôn ta một cái đi.”
Hoàng Đại Tiên bình tĩnh nói, “Nằm mơ.”
Mộ Hàn Dạ ngồi dưới tàng cây thở dài, “Cô đơn trống trải lạnh lẽo quá đi.”
Hoàng Đại Tiên nói, “Tần cung chủ.”
Mộ Hàn Dạ nhanh chóng đứng lên, vẻ mặt uy nghiêm, trong khoảnh khắc đã biến thành Hoàng Thượng.
Trên đường không một bóng người.
Mộ Hàn Dạ ôm cây kháng nghị, “A Hoàng lại gạt ta.”
Hoàng Đại Tiên giận, “Đứng thẳng nói chuyện!”
Mộ Hàn Dạ tiếp tục bảo trì tư thế khỉ ôm cây, “Không, trừ phi A Hoàng cho ta hôn mông một cái.”
Hoàng Đại Tiên cắn răng, “Tần cung chủ đến kìa.”
Mộ Hàn Dạ kiên định, “A Hoàng đừng tưởng còn có thể gạt ta lần thứ hai.”
Sau đó liền nghe Tần Thiếu Vũ nói, “Mộ huynh đang làm gì vậy?”
Hoàng Đại Tiên bóp trán, cảm thấy cả đời này mình chưa từng mất mặt đến thế.
Mộ Hàn Dạ tiêu sái buông cây ra, sau đó bình tĩnh nói, “Thấy cây này trồng không tệ, sau này có thể mang về Thất Tuyệt quốc cho mọi người xem.”
Liên Thành Cô Nguyệt cười nói, “Thất Tuyệt Vương nói đùa, đây là cây Hồ Khương, vốn đến từ Tây vực.”
Hoàng Đại Tiên rất muốn đào hố chôn hắn, thuận tiện chôn mình luôn.
“Phải không?” Mộ Hàn Dạ nhướn mày, sau đó vô sỉ nói, “Cũng không còn cách nào, trẫm là Hoàng đế, ngũ cốc còn chẳng phân biệt được, nói chi đến nhận biết cây cối hoa cỏ.”
Tần Thiếu Vũ cười lắc đầu, dẫn hai người họ vào núi.
Nhìn thấy Mộ Hàn Dạ và Hoàng Đại Tiên, trong lòng Thẩm Thiên Lăng rất vui vẻ. Mà Thập Tam Nương và Hồng Miên dù mới gặp hai người lần đầu, nhưng cũng rất có hảo cảm, vì thế tối này, trong sơn trang cố ý bày ra một bàn yến tiệc phong phú, một là để đón tiếp, hai là mấy ngày nay có quá nhiều chuyện, hiếm khi được rảnh rỗi, phải cùng nhau ăn một bữa linh đình.
“Đã lâu không đầy đủ như vậy.” Diệp Cẩn cảm khái, “Thật tốt.”
“Không định nói cho Thất Tuyệt Vương biết ngươi đã tìm được cách chữa trị cho Hoàng Đại Tiên sao?” Thẩm Thiên Phong nhỏ giọng hỏi y.
“Tạm thời còn chưa được.” Diệp Cẩn nói, “Có chút mạo hiểm, ta nghĩ đợi đến khi chắc chắn rồi nói sau.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Phong gật đầu, múc một chén canh thịt heo cho y.
“Ngấy.” Diệp Cẩn nhíu mày, “Ta muốn uống trần bì tuyết lê (*).”
“Ăn một chén nhỏ thôi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Bồi bổ thân thể.”
“Ăn thịt là chắc chắn bổ sao?” Diệp Cẩn trừng hắn, “Ta là đại phu hay ngươi là đại phu.”
“Nghe lời.” Thẩm Thiên Phong nói, “Có người muốn ăn còn không được đó.”
“Ai chứ?” Diệp Cẩn khó hiểu.
“Không muốn ăn cà rốt a!” Thẩm tiểu thụ đang giận dữ bên cạnh, “Cho ta xương sườn đi!”
Diệp Cẩn: …
Thẩm Thiên Phong cười khẽ, đút cho y một đũa thịt dê.
Rượu quá ba tuần thức ăn qua năm món, tất cả mọi người đều có chút men say, trên trời vừa lúc có trăng sáng, nên mọi người trực tiếp vứt hết mấy chuyện vặt vẵn qua sau đầu, hiếm khi được thoải mái phải biết tranh thủ thời gian.
“Chíp!” Cục Bông lén uống một chút Hoa Điêu, cũng có hơi mơ màng, đang vui sướng chạy loanh quanh trong sân.
Sói tuyết ngậm nó lên lên, quay đầu chạy về phòng ngủ.
Mắt đậu đen của Cục Bông vô cùng nghiêm túc, cảm thấy mình hoàn toàn có năng lực quyết đấu với ca ca rồi.
Sói tuyết thả nó vào ổ.
Cục Bông hùng tâm vạn trượng đứng lên, “Chíp!”
Sói tuyết ngậm thảm qua, muốn bỏ vào trong ổ.
Cục Bông hào phóng đá móng, cực kỳ điểu lâm thiên hạ.
Trên mặt sói tuyết bỗng chốc xuất hiện rõ ba vết cào.
Cục Bông hoàn toàn không biết mình đã gây rắc rối, sảng khoái ngã vào trong ổ, bắt đầu hình thức ngủ như chết của đời chim.
Sói tuyết nằm sấp bên cạnh, dùng cái đuôi vây nó lại.
Bốn phía vô cùng yên ắng, đối lập rõ với nhà ăn ồn ào cách đó không xa.
Trễ một chút, Hồng Miên và Thập Tam Nương về nghỉ ngơi trước, để mấy người Thẩm Thiên Phong tiếp tục uống rượu, trông qua tâm tình đều rất tốt. Vì thế Diệp Cẩn cũng không ngăn cản, một mình ngồi trên nóc nhà ngắm trăng.
Sau một lát, Thẩm Thiên Lăng và Hoàng Đại Tiên cũng bắt thang leo lên.
“Còn chưa uống xong sao?” Diệp Cẩn hỏi.
Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Xem ra phải thức đến khuya rồi.”
Diệp Cẩn cười cười, “Bạn tốt gặp nhau mà, cũng có thể hiểu được.”
“Cứ thế này thì tốt biết bao.” Thẩm Thiên Lăng gối đầu lên tay nằm trên nóc nhà, “Không có đánh đánh giết giết, cũng không có chuyện khiến người ta đau đầu.”
“Sợ cái gì, chuyện gì rồi cũng giải quyết được thôi.” Diệp Cẩn nhéo bụng hắn một cái.
Thẩm Thiên Lăng: …
Diệp Cẩn đánh giá, “Thấy Thiếu Vũ cứ nhéo mãi, quả nhiên rất mềm.”
Hoàng Đại Tiên nhịn cười.
Thẩm Thiên Lăng bi phẫn, tẩu tử đúng là biến thái.
Trong phòng truyền đến từng trận tiếng cười sang sảng, Diệp Cẩn chỉ vào bầu trời đầy sao, kể cho Thẩm Thiên Lăng nghe chuyện về tinh tượng. Hoàng Đại Tiên sờ sờ lá thư trong tay áo, vẫn nên để lại đi.
Một đêm tốt thế này, thật sự không nên bị tục sự quấy rầy…