Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 165 : Thẩm minh chủ là tiểu nhân!

Ngày đăng: 21:06 19/04/20


Edit & Beta:Spum-chan



Trong Liên Thành sơn trang, thứ không thiếu nhất chính là rượu ngon ủ lâu năm. Đợi đến khi mọi người tận hứng ra về, phía Đông đã hơi hửng sáng, dưới đất có không ít vò rượu nằm ngổn ngang, dù tửu lượng tốt tới đâu, cũng không khỏi có chút men say nhàn nhạt.



“Còn nói ngươi sẽ không say.” Diệp Cẩn đỡ Thẩm Thiên Phong.



“Sao còn chưa ngủ?” Thẩm Thiên Phong kéo chặt vạt áo lại cho y, “Bên ngoài gió lớn như vậy, cảm lạnh thì phải làm sao đây.”



Lỡ như ngươi uống say không biết đường về thì sao! Diệp Cẩn thầm ngạo kiều, đỡ hắn về phòng ngủ.



“Thẩm tiểu trư.” Tần Thiếu Vũ ôm lấy Thẩm Thiên Lăng.



Thẩm tiểu thụ có chút 囧, trước mặt nhiều người như vậy đừng có tùy tiện ôm ôm ấp ấp, đúng là đồi phong bại tục! Hơn nữa vì sao phải gọi là Thẩm tiểu trư hả, nếu đã say rồi sao không chịu gọi một tiếng Thẩm đại hiệp cho ta vui vẻ chút chứ.



Nam nhân của y đúng là phiền.



“Về thôi.” Tần Thiếu Vũ bế người lên, đi nhanh ra tiểu viện.



“Ta có việc đi trước.” Hoàng Đại Tiên bình tĩnh chạy ra ngoài.



“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ ở phía sau hô to, “Chân ta bủn rủn rồi, không có sức để đi.”



Hoàng Đại Tiên chạy trốn nhanh hơn.



Mộ Hàn Dạ vui vui vẻ vẻ đuổi theo.



Tiểu viện phút chốc yên tĩnh lại. Liên Thành Cô Nguyệt cười lắc đầu, xoay người trở về chỗ ở, vừa đẩy cửa đã thấy trong phòng có một người đang đợi, vì thế có hơi sửng sốt.



“Biểu ca.” Bạch Mang Mang buồn ngủ nằm sấp trên bàn, ngáp một cái rồi nói, “Rốt cuộc ngươi cũng uống rượu xong.”



“Sao ngươi lại về đây?” Liên Thành Cô Nguyệt nhíu mày.



Bạch Mang Mang nghẹn lời, sau một lúc lâu mới nói, “Bởi vì đây là nhà ta.” Ngay cả cái vấn đề này cũng có thể hỏi ra miệng được, ca của hắn còn có nhân tính không hả.



Liên Thành Cô Nguyệt không vui, “Không phải ta đã nói ngoan ngoãn đợi ở Vô Tuyết Môn sao?”



“Ngâm môn chủ bảo ta về mà.” Bạch Mang Mang biện giải, “Bảo ta đi đưa đồ!”



“Phải không?” Tâm tình Liên Thành Cô Nguyệt tốt lên, “Đưa cái gì?”



Bạch Mang Mang chỉ chỉ bọc hành lí trên bàn.



Liên Thành Cô Nguyệt đưa tay mở ra, chỉ thấy bên trong là một bộ quần áo, còn có một cái hộp bằng gỗ Bạch Đoạn.



Bạch Mang Mang rất muốn rơi lệ, mình tốt xấu gì cũng được xem là công tử thế gia cao thủ võ lâm mà, dáng vẻ đường hoàng thiện xạ như thần, lại bị hai người này sử dụng như người đưa thư. Hơn nữa nếu đưa mấy thứ đáng giá thì cũng thôi đi, ít nhiều gì cũng có chút khí chất của tiêu cục bảo tiêu, đằng này mấy cái bộ quần áo cũ đó là sao đây hả.



Thật muốn cào tường.



“Gần đây hắn thế nào?” Liên Thành Cô Nguyệt hỏi.



“Vẫn như cũ thôi.” Bạch Mang Mang nói, “Không khác mấy với lúc có ngươi.”



Liên Thành Cô Nguyệt như nghĩ đến gì đó, khóe miệng hơi cong lên.



“Phục các ngươi luôn.” Bạch Mang Mang lắc đầu, ngáp dài ra cửa.



Rõ ràng là hữu tình với nhau, cần gì cứ giả ngốc mãi vậy, mình ở ngoài xem còn thấy mệt, không hiểu sao hai người này lại làm chẳng biết mệt.



Quần áo trong bọc hành lí được giặt rất sạch sẽ, vết rách trên vạt áo cũng được may lại đàng hoàng, sau khi mở hộp gỗ ra, bên trong có một con dấu làm từ bạch ngọc, khắc thành một con hồ ly nho nhỏ.



Liên Thành Cô Nguyệt bật cười, nhẹ nhàng đóng nắp hộp lại.



Mặt trời chậm rãi lên cao, rọi xuống nắng vàng.



Mãi đến giữa trưa, trong sơn trang mới trở nên náo nhiệt. Thẩm Thiên Lăng nắm sấp trên giường, vừa cào nhào vừa căm tức nhìn nam nhân của mình.



Loại chuyện giả say sau đó yêu cầu xx quá độ này, cực kỳ vô sỉ đó!



“Có đau hay không?” Tần Thiếu Vũ xoa xoay eo y.



“Đau!” Thẩm tiểu thụ rất là dữ.



“Ngoan, hôn một cái sẽ không đau nữa.” Tần Thiếu Vũ xốc chăn lên.



Thẩm Thiên Lăng bi phẫn kháng nghị, bởi vì chưa có mặc khố, gió thổi mông lạnh quá.
“Nghe nói là muốn nhờ thiếu chủ phái mấy người quen thuộc với Tuyết Nguyên, đến đó tìm cửa vào địa cung.” Ám vệ ất nói.



“Bậy bạ hết sức, mấy vạn đại quân Sở quốc đóng ngoài Thành Tịch Mai còn không dám tùy tiện đi vào Tuyết Nguyên, chỉ dựa vào người trong sơn trang này, sao có thể tìm ra địa cung, đi vào cũng chỉ là khi không chịu chết.” Ám vệ Giáp lắc đầu, “Cũng không biết Thẩm minh chủ đang nghĩ cái gì nữa.”



“Ngươi biết cái gì, Thẩm minh chủ là muốn kéo chúng ta xuống nước đó.” Ám vệ Ất đè thấp âm thanh, “Ngươi nghĩ xem, nếu thiếu chủ đồng ý phái người đi tìm cho hắn, có thể tìm được tất nhiên là mọi người cùng vui, nhưng nếu tìm không thấy, sau này Hoàng Thượng hỏi đến, cũng có thể chối bỏ nói là nhà Liên Thành hành sự bất lực. Mà nếu như thiếu chủ không đồng ý, vậy Thẩm minh chủ càng dễ trốn tránh trách nhiệm hơn, dù sao hắn cũng đâu có chịu thiệt, thiếu chủ nhà ta lại bị hắn lôi vào, khó trách lại giận đến như vậy.”



“Còn có chuyện đó sao.” Ám vệ Giáp bừng tỉnh đại ngộ, chậc chậc lắc đầu nói, “Lúc trước cứ nghe giang hồ đồn đãi, còn tưởng rằng Thẩm minh chủ thật sự là đại hiệp, nay xem ra cũng chẳng ra gì, đúng là không nên tin vào lời đồn.”



Diệp Cẩn yên lặng nổi giận.



Thẩm tiểu thụ an ủi tẩu tử của y, diễn trò thôi mà, phải bình tĩnh!



“Trên đời này làm gì có đại hiệp chân chính.” Ám vệ Ất nói, “Mặc kệ vẻ ngoài vẻ vang tới đâu, thì cũng chỉ là một đám người cố ra vẻ đạo mạo mà thôi, chỉ cần có thể trèo lên cao, thì tận trong cốt cách đều xấu xa hơn bất kỳ ai khác.”



Ám vệ Giáp hâm mộ nói, “Dù vậy, đó cũng là rồng phượng trong loài người a, không biết đến khi nào ông đây mới giàu có phú quý được như vậy.”



Hai người ngươi một câu ta một câu, hàn huyên gần nửa canh giờ. Thành công đắp nặn Thẩm minh chủ thành một tên tiểu nhân bề ngoài chính khí lăng nhiên, thực tế lại xem thường tính mạng người khác, một lòng chỉ nghĩ đến công danh lợi lộc, đúng là không thể sống động hơn được nữa. Diệp Cẩn ở bên ngoài liều mạng siết chặt nắm tay, vẫn rất muốn nổi nóng!



Thẩm tiểu thụ nhìn ca hắn, ngươi xem tẩu tử vẫn rất quan tâm ngươi đó, dù biết rõ là diễn trò, vậy mà cũng giận thành như vậy. Mặc dù có hơi không nói đạo lí nhưng nghĩ kĩ lại vẫn thấy đáng yêu mà.



Ám vệ bên này trò chuyện sôi nổi, mấy đạo sĩ bên kia tất nhiên cũng nghe rõ rành mạch. Thẩm Thiên Phong âm thầm quan sát bọn họ, liền thấy tuy bọn họ vẫn không nói gì, nhưng mỗi người đều ngẩng đầu liếc nhau một cái, so với bộ dáng một lòng muốn chết trước đó, đã thay đổi không ít.



Mắt thấy đã hù đủ rồi, mọi người cũng rời khỏi địa lao. Lại được hít vào không khí trong lành, sắc mặt Diệp Cẩn mới dễ nhìn hơn một chút.



“Nghẹn chết ta rồi.” Thẩm Thiên Lăng cũng nói, “Toàn là mùi mốc.”



“Trong địa lao thì tốt được bao nhiêu.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng càng khắc nghiệt càng tốt, không có ai muốn ở lâu nơi đó, mục đích của chúng ta cũng có thể nhanh chóng đạt được.”



“Ngươi đoán xem lần này cần bao lâu?” Thẩm Thiên Phong nhìn hắn.



Tần Thiếu Vũ nói, “Chắc không lâu lắm đâu. Đừng nói là đám đạo sĩ kia, ngay cả ta khi vừa nghe xong mấy lời này cũng muốn đập cho ngươi một trận.”



Thẩm Thiên Lăng: …



Vị thiếu hiệp này ngươi thật sự không cần kích động vậy đâu, ca ta là người tốt.



“Hôm nay cứ vậy trước đi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Xem thử đám đạo sĩ kia sẽ có phản ứng gì rồi mới định ra bước tiếp theo.”



“Còn có chuyện này.” Mộ Hàn Dạ nói, “Trên đường chúng ta đến Đông Bắc đúng lúc gặp được Nhậm tiền bối Nhậm Tiêu Dao, ông ấy có nhờ ta đến đưa một thứ.”



“Hiện giờ tiền bối ở đâu?” Thẩm Thiên Phong hỏi.



“Sau khi chia tay ở Thành Vân Lam, ông vẫn cứ qua lại giữa Đông Bắc và Tây Bắc, muốn tìm thêm manh mối về Chu Giác và Thủy long mạch.” Mộ Hàn Dạ nói, “Sau này thật sự tìm được vài thứ.”



Hoàng Đại Tiên lấy một lá thư từ trong tay áo ra, giao cho Thẩm Thiên Phong, “Chính là thứ này.”



“Thì ra là thư của Nhậm tiền bối.” Mọi người còn chưa nói gì, Thẩm Thiên Lăng nhìn thấy lại thở phào.



“Làm sao vậy?” Hoàng Đại Tiên khó hiểu.



“Tối hôm qua lúc hóng gió trên nóc nhà, thấy ngươi muốn lấy nó ra rồi lại giấu trở về, còn tưởng là muốn để thư lại rồi bỏ nhà đi chứ.” Trí tưởng tượng của Thẩm tiểu thụ vô cùng phong phú.



Hoàng Đại Tiên bật cười, “Đâu thể nào.”



Thẩm Thiên Lăng gãi gãi mặt, không thể là tốt nhất, nếu ngươi đi, Thất Tuyệt Vương nhất định sẽ thắt cổ.



Ánh mắt Mộ Hàn Dạ nóng bỏng.



Hoàng Đại Tiên bình tĩnh đá hắn một cái, sau đó nói với Thẩm Thiên Phong, “Là về sự tồn tại của địa cung ở Đông Bắc.”



Mộ Hàn Dạ đành phải thu hồi tâm tư rung động, tiếp tục nói chính sự.



“Sự tồn tại của địa cung?” Diệp Cẩn nói, “Lúc trước không phải nói là Hoàng đế tiền triều cho nổ mà thành sao, chẳng lẽ còn có nội tình?”



“Có thể xây ra một hệ thống địa cung quy mô lớn như vậy ở Tuyết Nguyên mênh mông, không phải chỉ một hai Hoàng đế là có thể hoàn thành.” Hoàng Đại Tiên nói, “Hơn nữa không chỉ là lớn, bên trong còn có các loại thông đạo giăng khắp nơi, âm thầm bày bố trận pháp bát quái, chỉ cần vô ý bước vào, là có thể bị nhốt trong đó cả đời.”



“Nhưng lần trước vào Tuyết Nguyên Đông Bắc, chúng ta cũng từng đánh bậy đánh bạ xông vào một địa cung, bên trong cũng không có gì khác thường.” Liên Thành Cô Nguyệt nói.



Mộ Hàn Dạ hỏi, “Là chỗ tìm thấy tàng bảo đồ sao?”



Liên Thành Cô Nguyệt gật đầu.



“Vậy là đúng rồi.” Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Trên thư Nhậm tiền bối có nói, địa cung ngoài Tuyết Nguyên, là do năm xưa Chu vương mới xây thành, cho nên hắn mới chôn bảo tàng ở đó. Mà địa cung cổ thật sự, là nơi Chu Giác đang chiếm cứ hiện tại, nằm sâu trong Tuyết Nguyên, người thường không thể tìm ra.”