Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 169 : Bí mật trên thương mang sơn!

Ngày đăng: 21:06 19/04/20


Edit & Beta:Spum-chan



Tuy không khí trên bàn cơm khá tốt, nhưng trong lòng mỗi người ở đây đều biết rõ, đây chỉ đơn giản là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, tất nhiên không thể cư xử với nhau một cách thật lòng. So ra, Cục Bông và đứa nhỏ kia mới đúng là không lo không sầu, vừa ăn cơm vừa đùa nghịch, rất là hoạt bát vui vẻ.



Mà làm nhân vật chính trong chuyện này, trong lòng Thẩm tiểu thụ cực kỳ khổ sở. Tuy còn không biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh mình sẽ phải vừa nhảy như hề vừa lầm bầm niệm chú, là đã thấy toàn thân đều không thoải mái.



Giả thần giả quỷ gì đó nhất thiết không thể được! Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn nam nhân nhà mình, chúng ta phải đi con đường chính trực.



Tần Thiếu Vũ cười cười, đưa tay xoa xoa đầu y, “Ngoan.”



Ngoan cái đầu ngươi! Thẩm tiểu thụ thầm nỗ lực kháng nghị, ít nhất trong mắt cũng phải có chút an ủi cỗ vũ chứ, mặt đầy bí hiểm như vầy là có ý gì đây, chúng ta đã thành thân rồi đó, có mất mặt cũng là mất mặt người của ngươi!



Cho dù Thẩm Thiên Lăng có hi vọng bữa ăn này kéo dài vô tận tới đâu, thì vẫn sẽ có lúc phải ăn xong. Sau khi uống xong chén rượu cuối cùng, tộc trưởng cười ha hả nói, “Hôm nay sợ là phải làm phiền Thẩm công tử.”



Thẩm Thiên Lăng suýt chút nữa đã bị sặc nước, bắt đầu suy xét đến khả năng giả bộ ngất xỉu. Dù sao trong lời đồn dân gian, mình vẫn thường xuyên yếu đuối ngất xỉu mà, cũng không tính là bất ngờ.



Tiểu nhân nhi yếu đuối mảnh mai, vào thời khác này rất thích hợp để xuất hiện!



“Tộc trưởng khách khí.” Thẩm Thiên Phong cười cười, “Tiện tay giúp đỡ mà thôi.”



Thẩm Thiên Lăng vô cùng muốn lén đá ca mình dưới gầm bàn, Tiện ! Tay ! Giúp ! Đỡ? !



Vậy sao ngươi không tự mình nhảy đi, tư thế nhất định sẽ vô cùng lã lướt.



Ta hoàn toàn không muốn xem đâu.



“Mời chư vị sang bên này.” Tộc trưởng đứng lên.



Trong lòng Thẩm tiểu thụ rất tuyệt vọng.



Thật sự phải nhảy sao.



Nhân loại các ngươi quả nhiên đều là kẻ lừa đảo.



Trước khi đến đây cả đám đều đã cam đoan rằng sẽ không để mất mặt, ai ngờ đến lúc này cả một người ra mặt nói chuyện dùm mình cũng không có! Hơn nữa nhìn tư thế của ca mình, hình như còn rất nóng lòng muốn đóng gói mình bán đi đó.



Tình huynh đệ sâu sắc ở đâu rồi!



“Khoan đã.” Tần Thiếu Vũ đưa tay, giữ chặt Thẩm Thiên Lăng đang chuẩn bị đứng lên.



Hai mắt Thẩm tiểu thụ nhất thời sáng long lanh, trong lòng cũng là bảy màu sặc sỡ, đã nói vẫn là nam nhân của y tốt nhất mà, không uổng công mình bị gả ra ngoài!



“Hửm?” Tộc trưởng dừng chân lại, “Không biết Tần cung chủ còn có chuyện gì?”



“Muốn Lăng nhi làm phép cũng không phải không được.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng chúng ta cũng có điều kiện.”



“Điều kiện gì?” Tộc trưởng hỏi.



Mộ Hàn Dạ nhanh chóng nói, “Ta muốn mười lồng bánh Tống tử cao.”



……



Tất cả mọi người ở hiện trường đều lâm vào trầm mặc.



Hoàng Đại Tiên rất muốn đè đầu hắn vào nồi nước sôi.



“Khụ khụ, việc này không thành vấn đề.” Tộc trưởng ho khan hai tiếng, “Ngày mai ta sẽ phái người chuẩn bị rồi đưa xuống núi.”



Mộ Hàn Dạ rất hài lòng, “Cảm ơn.”



“Trừ việc đó ra, chư vị còn có điều kiện gì?” Tộc trưởng lại hỏi.



Tần Thiếu Vũ nói, “Bản đồ địa hình của địa cung cực Bắc.”



Thẩm Thiên Lăng:……



Thiếu hiệp ngươi thật trắng trợn, ta còn tưởng sẽ quanh co một hồi.


Thẩm Thiên Lăng nói, “Vừa rồi nghe tộc trường nói, mấy năm gần đây trong thôn không ngừng có tin đồn có quỷ, nếu thật sự có người âm thầm giở trò, chẳng phải là đã chủ mưu nhiều năm? Mục đích là gì chứ?”



“Sao ta biết, mới đến nơi này ngày đầu tiên mà.” Tần Thiếu Vũ bật cười, “Cũng phải tra rồi mới biết được.”



“Độc của Tam nhật thảo không khó giải, uống thuốc ta điều chế là được.” Diệp Cẩn lấy một cái bình ra, lại hỏi Thẩm Thiên Lăng, “Ngươi có cần ở trước mặt người trong thôn đốt một lá bùa rồi bỏ vào không?” Diễn thật hơn một chút.



Thẩm Thiên Lăng:……



Không cần đâu.



“Không cần, thần tiên cũng có thể chia ra hai loại.” Tần Thiếu Vũ nói, “Một loại là cắm lông gà nhảy múa trước mặt mọi người, một loại là làm phép trong phòng mình, Lăng nhi là loại thứ hai.”



Mộ Hàn Dạ nhanh chóng nói nhỏ bên tai Hoàng Đại Tiên, “A Hoàng là loại thứ nhất.”



Nhớ lại cảnh tượng năm xưa mình vì trà trộn vào vương cung Thất Tuyệt mà dám giả thần giả quỷ nhảy tới nhảy lui trước mặt văn võ bá quan, Hoàng Đại Tiên cảm thấy thật sống không bằng chết.



“Đi xem xung quanh không?” Mộ Hàn Dạ nói, “Thời gian còn sớm.”



“Ừ.” Hoàng Đại Tiên gật đầu, tóm lại cũng không có gì để làm. Trước đây ít nhiều gì cũng đã từng ở trong địa cung Bạch Đế, hắn vẫn có chút tò mò với thôn trang này.



Hai người tay trong tay ra khỏi viện, chậm rãi đi dọc theo bờ ruộng. Ánh nắng chiều đã tụ lại phía chân trời, tầm nhìn thoáng đãng rất hùng vĩ. Mà dân chúng đang làm việc nương rẫy thấy hai người tay trong tay, cũng có chút kinh ngạc.



Khác với dân chúng dưới núi, thôn Bạch Đế vẫn luôn khóa kín, tất nhiên cũng không xem được tiểu thoại bản muôn màu muôn vẻ, đối với chuyện nam nhân và nam nhân, vẫn có chút không thể chấp nhận.



Chắc là ánh mắt xung quanh quá lộ liễu, sau lưng Hoàng Đại Tiên nhồn nhột, nhẹ nhàng buông tay hắn ra.



Mộ Hàn Dạ lập tức không vui.



Hoàng Đại Tiên thản nhiên đi về phía trước.



Mộ Hàn Dạ ai oán nói, “A Hoàng……”



“Đừng lộn xộn.” Hoàng Đại Tiên thấp giọng quát.



Mộ Hàn Dạ giả làm cô vợ nhỏ tủi thân, “Nắm tay cũng không được sao?”



Hoàng Đại Tiên nói,“Không được.”



Mộ Hàn Dạ lập tức nói, “Nhưng đêm qua cả chỗ đó của ta A Hoàng cũng sờ mà.”



Hoàng Đại Tiên:……



Mộ Hàn Dạ lại nhỏ giọng bổ sung, “Còn hôn.”



Hoàng Đại Tiên mặt đỏ tai hồng, cảm thấy có hơi tức ngực, hơn nữa sâu sắc cho rằng đầu mình bị hư rồi nên mới chịu cùng hắn ra ngoài giải sầu.



Giải sầu ở đâu ra, làm mình ngột ngạt hơn thì có!



Mộ Hàn Dạ kiên định nắm tay hắn, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.



Hoàng Đại Tiên cũng thật không có sức đi tranh cãi với hắn, đành phải mặc hắn muốn làm gì làm gì.



Bằng không nếu lại nói ra mấy lời kinh hãi thế tục gì đó, sau này chỉ sợ mình phải rúc ở trong nhà không dám gặp người mất.



Chung quy không phải ai cũng vô sỉ được như hắn……



“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ nhéo nhéo tay hắn, cảm thấy vô cùng hài lòng, “Không thì chúng ta ra sau núi một chuyến thử xem?”



“Đi vào trong đó làm gì?” Hoàng Đại Tiên khó hiểu.



“Không phải nói có quái vật nửa người nửa quỷ sao.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nói không chừng có thể gặp được đó.”



Hoàng Đại Tiên ghét bỏ, “Ngươi gặp hắn làm gì?”



Hai mắt Mộ Hàn Dạ sáng ngời, “Bởi vì như vậy, không chừng A Hoàng sẽ hoảng sợ trốn vào lòng ta!”



Thật là vô cùng, vô cùng, sáng ý.