Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 170 : Chuyện ngoài ý muốn sau núi!
Ngày đăng: 21:06 19/04/20
Edit & Beta:Spum-chan
“Nếu ta không muốn đi thì sao?” Hoàng Đại Tiên hỏi.
“A Hoàng sẽ đi.” Mộ Hàn Dạ rất chắc chắn.
Hoàng Đại Tiên khó hiểu nhìn hắn, “Vì sao?”
“Bởi vì A Hoàng là tiểu yêu tinh khẩu thị tâm phi.” Mộ Hàn Dạ siết chặt tay, “Mỗi lần ngoài miệng nói không muốn, trong lòng lại cực kỳ muốn.”
Hoàng Đại Tiên:……
Mộ Hàn Dạ hoan hoan hỉ hỉ nhỏ giọng nói, “Tối hôm qua là vậy mà.”
Đầu Hoàng Đại Tiên đau đến muốn nứt.
Hai mắt Mộ Hàn Dạ tràn ngập chờ mong.
Hoàng Đại Tiên thầm thở dài, xoay người ra khỏi thôn.
Tâm tình Mộ Hàn Dạ rất tốt, chạy nhanh hai bước nắm tay hắn.
Hai người đi thẳng ra ngoài, trực tiếp gặp phải không ít thôn dân đã làm đồng xong trở về, trông ai cũng đều có chút muốn nói lại thôi. Lúc đến cửa thôn, rốt cuộc người trẻ tuổi lớn gan gọi hai người lại, nói, “Khách quý muốn ra sau núi sao?”
“Đúng vậy.” Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Có chuyện gì?”
“Không ra sau núi được đâu.” Người trẻ tuổi nhanh chóng lắc đầu, “Tộc trưởng không có nói sao? Chỗ đó có quái vật.”
Mộ Hàn Dạ bật cười, “Mục đích chúng ta tới đây không phải vì trừ yêu hàng ma bắt quái vật sao?”
Người trẻ tuổi nghe vậy ngẩn người, nghĩ kĩ lại hình như đúng là vậy, nhưng thấy hai người bọn họ đơn thương thất mã, thân thể Hoàng Đại Tiên lại rất gầy yếu, vẫn không yên lòng nói, “Tốt nhất nên mang thêm mấy người đi, tránh gặp nguy hiểm.”
“Đa tạ, chúng ta tự có chừng mực.” Mộ Hàn Dạ nói, “Tiểu ca không cần lo lắng.”
“Vậy là tốt rồi.” Thấy hai người hình như rất nắm chắc, người trẻ tuổi cũng không nhiều lời nữa, sau khi cáo từ liền gánh thùng nước tiếp tục đi về phía trước, bước chân như như bay.
“Đúng là trông giống hậu nhân Bạch Đế.” Mộ Hàn Dạ cười cười, dẫn Hoàng Đại Tiên ra khỏi thôn.
“Ngươi cũng biết Bạch Đế sao?” Hoàng Đại Tiên có chút bất ngờ, giữa Mạn Bắc và Đông Bắc là sông núi xa xôi, Bạch Đế lại là một truyền thuyết của hơn mấy ngàn năm trước, sao có thể nhìn ra những người này đúng là hậu nhân.
“Lúc trước không biết, nhưng gần đây có xem vài cuốn sách trong Liên Thành Sơn Trang.” Mộ Hàn Dạ nói, “Theo truyền thuyết, lúc Bạch Đế tác chiến, thường xuyên nhảy từ người vật cưỡi lên không trung, hai chân đạp gió vọt vào trận địa của địch. Cho nên đặc thù lớn nhất của bộ tộc Bạch thị chính là đi đường như bay, hai chân cũng to hơn người bình thường một chút.”
Hoàng Đại Tiên gật đầu, “Hiếm thấy ngươi nói chuyện đứng đắn với ta như thế.”
Mộ Hàn Dạ cười cười, “Cho nên ngươi thích hay không thích?”
Hoàng Đại Tiên vốn muốn lắc đầu, lại cảm thấy nếu mình nói không thích, không biết hắn lại giở trò quái đản gì nữa đây. Nhưng nếu nói thích…… tuy hai người thành thân đã lâu, nhưng mình rất ít khi nói ra hai chữ này, lần này bị hắn hỏi đột ngột như thế, thật không biết nên trả lời thế nào.
Mộ Hàn Dạ nhìn hắn không chớp mắt.
Vành tai Hoàng Đại Tiên có hơi đỏ lên, quay đầu nói, “Đến sau núi đi.”
Mộ Hàn Dạ cười lắc đầu, kéo hắn cùng ra sau núi.
Thật thê thảm.
“Không thì ngày mai ta ra sau núi xem thử?” Thẩm Thiên Phong nói.
“Việc này cũng không cần nóng vội.” Tần Thiếu Vũ lắc đầu.
“Vì sao?” Thẩm Thiên Phong nhíu mày.
“Tuy hôm nay quái vật kia đã tập kích Mộ huynh, nhưng cũng là vì lãnh địa của mình bị xâm phạm.” Tần Thiếu Vũ nói, “Không tính là đối chọi với chúng ta.”
“Chẳng lẽ cứ mặc kệ vậy sao?” Thẩm Thiên Lăng cũng hỏi.
“Sao có thể, quản vẫn phải quản, nhưng cũng không cần vội.” Tần Thiếu Vũ nói.
Thẩm Thiên Lăng vẫn rất mờ mịt.
Tần Thiếu Vũ cười cười, đưa tay nhéo nhéo mặt y, “Ngươi có muốn làm dã nhân không?”
“Hả?” Thẩm Thiên Lăng hiển nhiên không ngờ hắn sẽ hỏi vấn đề này, “Đương nhiên không muốn.” Đầu ta cũng đâu có bệnh.
“Vậy thì đúng rồi, nếu là có con đường khác để đi, không ai sẽ muốn làm dã nhân.” Tần Thiếu Vũ nói, “Sở dĩ ở trên núi dãi gió dầm sương, tất nhiên là vì không còn đường để đi.”
“Ngươi nghi ngờ hắn vốn là người trong thôn, nhưng vì hoàn cảnh bắt buộc nào đó mà phải trốn vào núi sao?” Diệp Cẩn hiểu ra.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Chuyện xảy ra trong thôn này, hiển nhiên đều là do ác nhân cố ý gây họa. Bị ác nhân bức đến mức vào núi làm quái vật, tám chín phần sẽ là người tốt, cho nên ta mới nói không cần nóng lòng bắt hắn, để tránh đả thảo kinh xà.”
“Vậy tiếp theo phải làm sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Mấy năm gần đây trong thôn Bạch Đế có rất nhiều chuyện tà môn đều xảy ra xung quanh Tiểu Bình Tử, tất nhiên phải xuống tay từ trên người nó.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đứa nhỏ đáng yêu như vậy, có thể khiến người ghi hận ngay từ lúc sinh ra, vì sao chứ?”
“Ân oán của cha mẹ sao?” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nếu không thì, chính là việc Tiểu Bình Tử sinh ra sẽ uy hiếp đến hắn.”
“Không sai.” Tần Thiếu Vũ điểm điểm mũi y, cười nói, “Lăng nhi thật thông minh.”
Thẩm Thiên Lăng:……
Trước mặt nhiều người như vậy.
Thiếu hiệp ngươi thu liễm một chút đi chứ!
“Khụ khụ.” Thẩm Thiên Phong ho khan, hiển nhiên cũng bó tay với đệ phu của mình.
“Cho nên ý ngươi là điều tra từ chỗ cha mẹ Tiểu Bình Tử trước sao?” Diệp Cẩn hỏi.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Độc của bọn họ mấy ngày mới giải được?”
“Năm ngày.” Diệp Cẩn nói.
“Vậy là tốt rồi.” Tần Thiếu Vũ phất tay gọi hai ám vệ tới, “Thay phiên đến giám sát sau núi, đừng quấy rầy đến dã nhân kia, nếu thấy có người muốn làm hại hắn thì bắt mang về đây.”
“Dạ.” Ám vệ lĩnh mệnh rời đi, chỉ trong giây lát đã biến mất trong bóng đêm.