Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 171 : Một hồi đột biến ngoài ý muốn!

Ngày đăng: 21:06 19/04/20


Edit & Beta:Spum-chan



Sau khi ngâm nước nóng xong, sắc mặt Hoàng Đại Tiên tốt lên thấy rõ. Mộ Hàn Dạ tựa vào bên giường, dùng dầu thuốc chậm rãi thoa lên ngực hắn.



“Ta không sao hết.” Hoàng Đại Tiên nói, “Ngươi đừng lo lắng.”



“Ừ.” Mộ Hàn Dạ kéo vạt áo lại cho hắn, “Ngủ đi.”



“Đừng trưng ra vẻ mặt như vậy.” Hoàng Đại Tiên nghiêng người nhìn hắn, “U ám, không giống ngươi.”



Mộ Hàn Dạ hé miệng, vốn định trêu chọc hắn như thường ngày, nhưng qua hồi lâu vẫn không nói được câu nào. Nhớ tới sắc mặt tái nhợt như giấy và hàng mày nhíu chặt của hắn vừa rồi, trái tim lập tức co thắt. Chỉ mới mức độ này đã không chấp nhận được, vậy nếu có một ngày hắn thật sự xảy ra chuyện, chỉ sợ mình sẽ dùng cả mạng để đi theo hắn.



“Đã nói là ta không sao mà.” Hoàng Đại Tiên thở dài, “Cảm lạnh chút thôi, ngày mai là tốt rồi.”



Mộ Hàn Dạ nhìn hắn một hồi, sau đó nhẹ nhàng nắm cằm hắn, kề lại gần rồi trân trọng hôn xuống.



Hoàng Đại Tiên đưa tay xoa má hắn, “Đi ngủ đi.”



Mộ Hàn Dạ đáp một tiếng, kéo hắn ôm chặt vào lòng mình.



Một vầng trăng treo cao trên bầu trời, những vì tinh tú lấp lánh, đang cùng chìm vào giấc ngủ với cả tòa thôn trang yên tĩnh.



Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Thiên Lăng dậy rất sớm, thấy người bên cạnh còn ngủ liền đưa tay nắm mũi hắn, “Mau rời giường!”



Tần Thiếu Vũ nhíu mày oán giận, “Trước đây đều dùng hôn mà.”



“Ai bảo ngươi giả bộ ngủ.” Thẩm Thiên Lăng lười biếng duỗi eo, bụng mỡ đúng là vừa mềm vừa mịm.



Tần Thiếu Vũ chậc chậc, “Sáng sớm mà mắt đã có phúc rồi.”



“Nhàm chán.” Thẩm tiểu thụ che bụng lại, “Mặc quần áo!”



“Gấp cái gì.” Tần Thiếu Vũ buồn cười, đưa tay kéo hắn vào sát người mình, “Lúc trước sao không thấy ngươi chịu khó như thế.”



“Không phải tới đây để làm chính sự sao.” Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy, “Giải quyết sớm rồi về sớm.”



“Không thích thôn Bạch Đế sao?” Tần Thiếu Vũ hỏi.



“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Không biết vì sao, nhưng ta cảm thấy thôn này rất âm u. Đều là nơi lánh đời, nhưng lại khác xa với thôn Điền Gia chúng ta gặp lần trước, nơi đó ngày nào cũng tràn ngập ánh sáng.”



“Thôn Điền Gia chỉ là quá hẻo lánh, cũng không phải hoàn toàn đoạn tuyệt liên hệ với người ngoài.” Tần Thiếu Vũ cởi áo ngắn giúp y, “Nơi này lại thu hết bản thân vào trong bình, tất nhiên sẽ khác nhau.”



“Lăng nhi.” Diệp Cẩn gõ cửa, “Rời giường ăn điểm tâm, mọi người đều đang đợi đó.”



“Đã nói sớm rồi mà.” Thẩm tiểu thụ nhanh chóng mặc quần áo vào, thầm oán nói, “Rõ ràng chúng ta dậy muộn nhất.” Đã nói nam nhân của y lười lắm mà, thật là cản trở.



“Chíp.” Trong viện, Cục Bông ngồi xổm trên cây phơi nắng, lông đuôi ngắn ngủn hơi sáng long lanh, đúng là rất đẹp.



Sói tuyết nằm sấp dưới tàng cây, trước mặt đặt một bàn bò khô, là đồ ăn ám vệ đưa đến cho thiếu cung chủ nhà mình, là số lượng cơ bản dùng trong một tháng.



“Chíp!” Mắt đậu đen của Cục Bông rất nghiêm túc – mau ăn đi!



Đúng là vô cùng khí phách.



Nói thẳng ra, kỳ thật sói tuyết cũng không thích món ăn Thục Trung lắm, nhưng vẫn cố cúi đầu ăn sạch, cảm thấy có hơi…… cay.



Thiếu cung chủ lớn lên từ Thục Trung, khẩu vị nặng đến thế đó!



Cục Bông nhảy xuống nhánh cây, lười biếng nằm úp trên người nó.



Thật là thoải mái.



Ăn điểm tâm được một nửa, tộc trưởng ôm đứa nhỏ đi vào, hai người đều cười ha hả .



Tiểu Bình Tử rất thích Diệp Cẩn, thấy y là giang tay đòi ôm.



Thẩm tiểu thụ cảm khái, tẩu tử của y đúng là có khí chất từ mẫu.



“Ăn điểm tâm chưa?” Diệp Cẩn ôm nó hỏi.



“Ăn rồi.” Tiểu Bình Tử ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đưa cho y một khối đá nhỏ màu hồng.



“Đây là cái gì vậy?” Diệp Cẩn để trong lòng bàn tay nhìn nhìn, chỉ thấy viên đá vừa tròn vừa nhẵn, hiển nhiên là do được vuốt ve rất nhiều lần.
Tộc trưởng thở dài,“Chuyện tới nước này, sợ rằng đây là giải thích hợp lí nhất.”



Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Ta sẽ phái người đến sau núi tra xét.”



“Cảm ơn.” Tộc trưởng đứng lên, cúi người thật thấp với mọi người, “Hi vọng các vị khách quý có thể sớm ngày giúp thôn dân ta thoát ly khổ cực……”



Khi nói chuyện, không ngờ đã là lão lệ tung hoành.



Sau khi tiễn bước tộc trưởng, Tần Thiếu Vũ gọi ám vệ tối qua canh giữ tại sơn cốc tới, hỏi bọn họ có thấy gì khác thường không.



“Chúng ta luôn giám sát cửa ra vào, không phát hiện có ai lui tới.” Ám vệ đạo, “Đừng nói là người, dã thú cũng không có một con, trong sơn cốc cực kỳ im lặng.”



“Có thể còn đường khác rời núi không?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.



“Không đi qua sau núi, cũng có chút kỳ lạ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ngày mai ta tự mình đi xem thử.”



“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Vậy ngươi phải cẩn thận.”



“Thời gian không còn sớm, đi nghỉ ngơi trước đi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Ta đã tăng mạnh thủ vệ trong thôn, chuyện khác ngày mai rồi nói.”



Mọi người gật đầu, ai nấy về phòng ngủ. Vì Hoàng Đại Tiên còn chưa khỏi hẳn, cho nên đi ngủ rất sớm, Tiểu Bình Tử nằm sấp bên cạnh hắn, bàn tay nhỏ bé nắm chặt ngón tay hắn.



“Ngươi xem, ta đã nói nó rất thích A Hoàng mà.” Mộ Hàn Dạ dựa người bên cạnh, nhìn một lớn một nhỏ, đáy mắt có chút ý cười.



“Đêm nay ngươi ngủ đàng hoàng chút đi.” Hoàng Đại Tiên nói, “Đừng có đè trúng nó đó.”



Mộ Hàn Dạ bất mãn, “Ta ngủ không đàng hoàng hồi nào?”



Hoàng Đại Tiên nhìn hắn, “Ngươi ngủ đàng hoàng hồi nào?” Không phải lăn lung tung thì chính là cọ lung tung, mình còn bị hắn đè nói chi đến đứa nhỏ mới hơn bốn tuổi.



Mộ Hàn Dạ bình tĩnh nói, “Thường thì đều là cố ý .”



Hoàng Đại Tiên giật mình, “…… Ngươi thừa nhận thật thoải mái.”



“Ngủ đi.” Mộ Hàn Dạ phất tay áo tắt ngọn nến, “Đêm nay ta cam đoan không động đậy lung tung.”



Hoàng Đại Tiên đắp chăn cho Tiểu Bình Tử, nhắm mắt nặng nề chìm vào mộng đẹp.



Trong phòng cách vách, Thẩm Thiên Lăng vẫn đang nghĩ ngợi chuyện bản ngày, nằm cả buổi vẫn còn mở mắt.



“Sao còn chưa ngủ?” Trong bóng đêm, Tần Thiếu Vũ hỏi.



Thẩm Thiên Lăng giật mình, “Còn tưởng ngươi ngủ rồi chứ.”



“Ngươi không ngủ, sao ta ngủ được.” Tần Thiếu Vũ nghiêng người nhìn y, “Không thì ta đếm cừu cho ngươi nghe?”



“Có đếm cũng không ngủ được.” Thẩm Thiên Lăng ôm cổ hắn, “Có mang theo an thần hương không?”



“Trong lòng có chuyện, an thần hương sợ là cũng vô dụng.” Tần Thiếu Vũ nói, “Thuốc mê thì được đó.”



Thẩm Thiên Lăng:……



Thiếu hiệp ngươi đang nghiêm túc sao.



Tần Thiếu Vũ lại gần hôn hôn hắn.



Thẩm tiểu thụ đẩy ra, “Không có tâm tình.”



“Không tâm tình làm gì?” Tần Thiếu Vũ bật cười.



Thẩm tiểu thụ nhéo hai má hắn, “Ngươi nói đi?”



“Cho dù ngươi có tâm tình, chỉ sợ cũng không được.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ lưng y.



“Vì sao?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.



Tần Thiếu Vũ không đáp lại vấn đề của y, sau khi khoác áo vào thì châm nến, “Dẫn vào đây đi.”



Thẩm Thiên Lăng giật mình.



Cái gì gọi là…… dẫn vào đây? !