Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 176 : Có hi vọng là chuyện tốt!

Ngày đăng: 21:06 19/04/20


Edit & Beta:Spum-chan



Bởi vì dưới lòng đất có suối nước nóng, cho nên mùa hè trong Thành Tịch Mai năm nay nóng hơn năm rồi không ít. Vệ Dương lại là võ tướng, trong phủ tất nhiên sẽ không chuẩn bị vật giảm nóng, ngày cả cây cũng không được mấy gốc. Vì thế Thẩm tiểu thụ đành phải ngồi ở trong phòng, cầm một cây quạt hương bồ quạt gió, cảm thấy thật nóng.



“Chíp.” Cục Bông nhảy nhót chạy vào trong phòng, trên người khoác một lớp áo bằng lụa lóng lánh, phía sau còn kéo theo một cái đuôi dài, rất là hoa lệ.



Thẩm Thiên Lăng đỡ trán, thẩm mỹ của tẩu tử y đúng là càng ngày càng…… siêu phàm thoát tục, đây chính xác là mốt trang phục trên sàn diễn, người thường không thể hiểu nổi.



(Cái này mình cũng không biết có edit chính xác không, nhưng theo mình nghĩ thì ý Lăng nhi là thẩm mỹ của Diệp Cẩn là thẩm mỹ của những nhà thiết kế thời trang trên sàn diễn, mà mọi người biết đó, mấy bộ áo được giới thiệu trên sàn diễn thì rất độc và lạ, màu sắc sặc sỡ kiểu dáng kỳ lạ, người thường nhìn vào còn có khi gọi là kỳ cục~ Mình nghĩ là thế thôi nếu ai biết chính xác thì cmt cho mình biết nha ^^~)



Cục Bông thì lại rất vui vẻ, đứng ở trước gương đồng ngó nghang ngó dọc, cảm giác mình đúng là khí phách chói lóa, hoàn toàn có thể quyết đấu với ca ca được rồi.



Hơn nữa bây giờ còn có rất nhiều người giúp, nhất định có thể chiến thắng!



Đời chim thật là xán lạn.



“Lăng nhi.” Tần Thiếu Vũ đẩy cửa đi vào.



“Ủa, sao ngươi về lúc này?” Thẩm Thiên Lăng nói.



“Đao Hồn và Kiếm Phách đang tìm cửa vào Thiên điện của địa cung, những người khác đều ở đó, thiếu ta cũng chẳng ảnh hưởng gì.” Tần Thiếu Vũ nói, “Về đây uống miếng nước.”



“Chíp!” Cục Bông tràn ngập chờ mong nhìn cha nó, hi vọng có thể được khen thưởng và chơi ném cao cao.



Tần Thiếu Vũ tiện tay búng lên đầu nó một cái.



Cục Bông ngồi bẹp trên bàn, mắt đậu đen vô cùng mờ mịt, có hơi choáng.



Thẩm Thiên Lăng:……



Nếu sau này con bị ngốc đi thì ta sẽ lập tức hưu ngươi!



“Nóng không?” Tần Thiếu Vũ hỏi, “Sao trên trán toàn là mồ hôi vậy.”



“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Trong sân càng nóng hơn.”



“Ngươi có muốn về Trường Bạch Sơn không.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nơi đó sẽ mát mẻ hơn.”



“Vẫn là thôi đi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Tất cả mọi người đều ở phủ Tướng Quân, sao chúng ta có thể lên núi tránh nóng chứ.”



“Có sao đâu.” Tần Thiếu Vũ ôm y vào trong lòng, “Cứ ở trong này cũng không có gì làm, ta lại không muốn về thư phòng, càng nghe càng thấy phiền.”



Thẩm tiểu thụ kéo kéo tóc hắn, “Không được !”



“Vậy thì ra ngoài thành đi?” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta xuống đầm nước bắt cá cho ngươi ăn.”



Nghe có vẻ rất mát mẻ a…… Thẩm tiểu thụ động tâm.



“Đi không?“ Tần Thiếu Vũ hỏi.



“Cũng được.” Thẩm Thiên Lăng vui vẻ đồng ý, cùng hắn tay trong tay ra cửa, vừa vặn nhìn thấy Mộ Hàn Dạ đang quẹo qua khúc cua.



Thẩm Thiên Lăng nhéo nhéo nam nhân của mình, ngươi xem có người cũng rãnh rỗi giống ngươi kìa, thật không hổ là huynh đệ ruột.



Tần Thiếu Vũ cười cười, ôm y thả người nhảy lên lưng ngựa.



Trong phòng bên kia, Hoàng Đại Tiên đang tựa vào trên giường đọc sách, sau khi thấy Mộ Hàn Dạ vào phòng thì đứng lên, “Nói xong rồi?”



“Còn chưa.” Mộ Hàn Dạ ngồi ở bên giường, “Nghe ảnh vệ nói ngươi không thoải mái.”



“Không sao đâu.” Hoàng Đại Tiên nói, “Đêm qua ngủ không ngon thôi, lát nữa sẽ không sao.”



“Sao tay lại lạnh thế này?” Mộ Hàn Dạ nhíu mày.
“Ta làm sao?” Diệp Cẩn nhìn hắn, “Có ý kiến gì?”



“Tất nhiên không có.” Thẩm Thiên Phong đau đầu, “Chỉ là lần sau có thể nói rõ mọi chuyện trước hay không?” Uống vào rồi mới nói sẽ bị bất lực, không khỏi quá muộn rồi.



“Lần sau sẽ cố gắng.” Diệp Cẩn vỗ vỗ vai hắn, tâm tình có vẻ không tồi.



Thẩm Thiên Phong thật sự hết cách với y, chỉ phải ngồi ở bên giường, nhìn y tiếp tục may quần áo cho Cục Bông, sau một lúc lâu vẻ mặt đau khổ nói, “Hình như…… có chút tác dụng.”



Diệp Cẩn ngẩng đầu, “Nội lực tăng mạnh?”



Thẩm Thiên Phong lắc đầu.



Diệp Cẩn:……



Thẩm Thiên Phong rối rắm nói, “Thật sự có thể bất lực nửa năm sao?”



“Ngươi chắc chắn?” Diệp Cẩn hít một ngụm khí lạnh.



Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Có hơi tê.”



“Ngươi đừng quá khẩn trương, nói rõ cho ta biết.” Diệp Cẩn bỏ lại khuông vải, “Cái gì gọi là có hơi tê?”



“Chính là…… không có cảm giác.” Thẩm Thiên Phong thành thành thật thật nói.



Diệp Cẩn nghe vậy lập tức sốt ruột, “Đã nói với ngươi là đừng khẩn trương rồi mà.”



“Ta đâu có khẩn trương.” Thẩm Thiên Phong nói.



“Không khẩn trương thì ngươi tê cái gì!” Diệp Cẩn giận.



Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, “Rõ ràng là ngươi cho ta uống thuốc trước mà.”



“Ta có cho ngươi uống gì đâu, đó chỉ là một viên kẹo bọc đường thôi mà, ta làm cho Tiểu Phượng Hoàng ăn.” Diệp Cẩn xắn tay áo lên vọt tới bên người hắn, “Xong rồi xong rồi, ngươi sẽ không yếu vậy chứ, dọa một chút là bất lực thật rồi?”



Thẩm Thiên Phong trầm mặc.



Diệp Cẩn kéo đai lưng hắn ra, sau đó cẩn thận lại gần xem thử.



Thẩm Thiên Phong:……



“Ngươi thả lỏng một chút.” Diệp Cẩn đưa tay sờ, khóc không ra nước mắt nói, “Ngươi tin ta đi, đó thật sự là kẹo mà.”



Ngón tay Thẩm Thiên Phong xuyên qua làn tóc y, “Ừ.”



“Không thì ta pha cho ngươi chút rượu tráng dương thử xem, nói không chừng sẽ có tác dụng…… Ủa?” Không phải bất lực sao, nhìn còn lên được mà…… Ủa? Diệp Cẩn ngẩn người.



Thẩm Thiên Phong rốt cuộc không nhịn nổi nữa, bật cười.



Diệp Cẩn rốt cuộc cũng bất chợt…… hiểu ra.



“Bị dọa thật rồi sao?” Thẩm Thiên Phong ôm y vào trong lòng.



Diệp Cẩn hít sâu một hơi, sau đó xù lông đập hắn một trận.



Có tin lần sau ông đây cho ngươi uống thuốc thật không!



Đã nói đừng có ở chung với tên họ Tần nào đó nữa mà!



Toàn học thứ gì đâu không!



Đúng là hết cứu.