Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 177 : Cát nhân tự có thiên tướng!

Ngày đăng: 21:06 19/04/20


Edit & Beta:Spum-chan



Bên phía khác, Tần Thiếu Vũ còn đang dẫn Thẩm Thiên Lăng ra khỏi thành, đến một đầm nước trong núi sâu.



So với thời thiết nóng bức bên ngoài, nơi này mát mẻ hơn nhiều, gió thổi đến mức có hơi lạnh, trong không khí tràn ngập hương cỏ xanh và bùn đất, rất là tươi mát.



“Sao ngươi lại tìm ra chỗ này?” Thẩm Thiên Lăng tò mò.



“Chỉ cần có núi, phần lớn đều sẽ có được đầm nước thế này.” Tần Thiếu Vũ nói, “Có mát không?”



“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng nhìn nhìn lên trên, “Vừa rồi đi xuống không cảm thấy, thì ra lại cao như vậy.”



“Tất nhiên ngươi không cảm thấy rồi.” Tần Thiếu Vũ buồn cười, đưa tay nhéo nhéo mũi y, “Vẫn luôn nhắm mắt lại, ngủ gục trong ngực ta.”



Thẩm tiểu thụ:……



Bởi vì cưỡi ngựa ra khỏi thành có hơi buồn ngủ mà.



“Cầm lấy.” Tần Thiếu Vũ đưa bọc hành lý cho y, “Ta xuống nước bắt mấy con cá về.”



“Có vẻ đầm nước rất sâu đó.” Thẩm Thiên Lăng có chút không yên lòng, “Không thì đừng đi, chúng ta ngồi ở đây một chút rồi về thành ăn cơm.”



“Đã nói sẽ dẫn ngươi ra ngoài ăn cá nướng mà.” Tần Thiếu Vũ lấy màn thầu ra, xé nhỏ làm mồi, “Yên tâm đi, đừng nói là xuống đầm nước nước lặng này bắt cá, cho dù có đi Đông Hải bắt Long Vương, ta cũng có thể mang về cho ngươi.”



Những lời này nghe qua thật lãnh khốc, vì thế Thẩm tiểu thụ ngoan ngoãn hôn hắn một cái, “Vậy ngươi phải cẩn thận.”



Tần Thiếu Vũ gật đầu, đặt màn thầu trong tay vào dòng nước. Lúc đầu thì chưa có động tĩnh gì, giây lát sau chỉ thấy mặt nước có sóng gợn lăn tăn, một con cá lớn đột nhiên nhảy ra khỏi nước, Tần Thiếu Vũ nhảy lên bắt lấy nó, thuận tay quăng lên bờ.



Bầy cá trong đầm nước chưa từng gặp được người, cho nên không biết cái gì gọi là sợ hãi, toàn dựa theo bản năng mà nổi lên ăn mồi. Thẩm Thiên Lăng ngồi trên tảng đá lớn bên bờ, chỉ thấy mặt nước nổi bọt ùng ục, chắc ít nhất cũng phải khoảng một trăm con. Cuối hạ đầu thu, chính là lúc cá béo tốt nhất, Tần Thiếu Vũ không tốn bao nhiêu sức đã bắt được bảy tám con, lại nhặt vài nhánh cây khô nhóm lửa lên.



Thẩm Thiên Lăng ngồi xổm một bên nhìn hắn rửa cá, sau đó nhịn không được bật cười.



“Cười cái gì?” Tần Thiếu Vũ nhìn y, đáy mắt tràn đầy cưng chiều, “Trái dưa ngốc.”



“Tâm tình tốt.” Thẩm Thiên Lăng kề sát mặt hắn, “Gần đây có quá nhiều chuyện, đã thật lâu không một mình ra ngoài thế này.” Tuy rằng đã thành thân, nhưng ngẫu nhiên vẫn muốn hẹn hò một lần!




“Ta chắc chắn.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, lại khó hiểu hỏi, “Rốt cuộc là sao?”



“Đây là Hồng Lý ngư đó.” Diệp Cẩn gần như ăn nói lộn xộn, “Trên đầu có mào gà chính là Hồng Lý ngư vương, bao nhiêu tiền cũng không mua được.”



Tần Thiếu Vũ ghét bỏ, “Ta mua nó làm gì, tặng không cũng không thèm.” Nhìn còn chưa đủ phiền sao.



“Lại là dược liệu quý hiếm sao?” Thẩm Thiên Phong tất nhiên rất hiểu Diệp Cẩn, vỗ vỗ vai y, “Nếu muốn, ngày mai ta đi bắt cho ngươi.”



“Hồng Lý ngư vương đó!” Diệp Cẩn nắm tay áo Mộ Hàn Dạ lắc lắc, “Ngươi có nghe thấy không!”



“Ta nghe rồi.” Thất Tuyệt Vương gật đầu, hơn nữa còn dùng ánh mắt cực kỳ vô tội nhìn Hoàng Đại Tiên – là do Diệp cốc chủ tự mình nhào tới đó, không liên quan tới ta.



“Nghe rồi sao ngươi không vui!” Diệp Cẩn thật sự mừng như điên, “Hồng Lý ngư vương là thứ cực nhiệt, có nó ta có thể lập tức chế thuốc!”



Vừa dứt lời, trong sân lập tức bùng nổ. Mộ Hàn Dạ đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra, “Ngươi là nói thuốc giải của Tiểu Viễn sao?”



Diệp Cẩn gật đầu.



“Người đâu!” Mộ Hàn Dạ lớn tiếng nói.



“Vương thượng!” Ảnh vệ đồng loạt nhảy xuống từ bốn phía.



“Theo bổn vương đi bắt cá.” Mộ Hàn Dạ cầm lấy bội đao trên bàn.



“Đã nửa đêm rồi.” Hoàng Đại Tiên ngăn hắn lại, “Sáng mai đi cũng không muộn.”



“Một khắc cũng không đợi được.” Mộ Hàn Dạ ôm chầm lấy hắn, hung hăng hôn một cái trên mặt hắn, “Chờ ta về.”



Người này sao lại…… Hoàng Đại Tiên “bùm” một tiếng mặt đỏ tai hồng, gần như sắp bốc cháy.



Những người khác đành phải nhìn trời, tỏ vẻ mình không có thấy gì hết.



Vô cùng thuần khiết.