Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 189 : Phát hiện bất ngờ của bầy sói!

Ngày đăng: 21:06 19/04/20


Edit & Beta:Spum-chan



Tuy đã hứa với Thẩm Thiên Phong sẽ nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng dù sao độc của đội tiên phong vẫn còn chưa giải được, cho nên ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, Diệp Cẩn đã thức dậy, quay đầu nhìn lướt qua người bên cạnh, sau đó xốc chăn định xuống giường.



Nhưng lúc hành quân chiến đấu, giường đều là dựng qua loa cho xong, hiển nhiên chất lượng không tốt được, cho nên sau một tiếng két chói tai, Thẩm Thiên Phong đưa tay giữ chặt y, trực tiếp kéo về lại.



Diệp Cẩn:……



“Nằm thêm nửa canh giờ đi.” Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ lưng y, “Nghe lời.”



Diệp Cẩn lười biếng duỗi eo, lại cọ vào trong lòng hắn, hết nằm sấp rồi lại lật ngửa, tóm lại chính là không nằm yên được.



Thẩm Thiên Phong thầm buồn cười, vươn tay ôm chặt người hơn nữa.



Hạ nhân của Nhật Nguyệt Sơn Trang đều biết, Diệp cốc chủ khi mới rời giường rất xấu tính, cho nên khi y chưa tỉnh ngủ ngàn vạn lần không được chạy tới trêu chọc y. Nhưng chỉ có Thẩm Thiên Phong biết, người này lúc vừa tỉnh ngủ cũng chia thành hai loại. Một loại là sáng sớm không có gì làm nên muốn ngủ nướng một hồi ai dè lại bị vô tình đánh thức, vậy thì y sẽ lập tức xù lông muốn đánh người; còn một loại khác chính là trong lòng có chuyện, tuy chưa tỉnh ngủ nhưng không thể không dậy sớm, dưới loại tình hình này, biểu hiện của y chính là giống như bây giờ, vừa bất mãn lầm bầm vừa xoay người lăn qua lộn lại, còn đá đá đánh đánh mình, mãi đến khi bắt buộc bản thân tỉnh táo mới thôi.



“Không ngủ nữa!” Sau nửa nén hương, rốt cuộc Diệp Cẩn cũng cảm giác thần thanh khí sảng, vì thế đứng lên mặc quần áo.



Thẩm Thiên Phong sờ sờ dấu răng bị y cắn ra trước ngực, có chút dở khóc dở cười.



“Ngươi ngủ tiếp đi.” Diệp Cẩn xuống giường, “Bây giờ còn quá sớm, ngươi dậy cũng không có gì làm.”



Thẩm Thiên Phong tất nhiên không nỡ để y một mình, nên cũng đứng dậy rửa mặt, sau đó đến nhà bếp lấy điểm tâm cho y. Trong quân doanh tất nhiên không có sơn hào hải vị gì, nhưng may mà Diệp Cẩn cũng không kén chọn, bình thường khẩu vị của y cũng rất nhạt, nên đơn giản ăn một chén cháo trắng lót dạ cũng đủ rồi.



Ở điểm này, Diệp Cẩn dễ nuôi hơn Thẩm tiểu thụ nhiều.



“Hắt xì !” Thẩm Thiên Lăng lại đánh hắt xì lần nữa, nhăn mũi chui chui vào ổ chăn.



Tần Thiếu Vũ ôm y vào trong lòng, tay phải thuận thế vói vào tiểu khố đầu, thật vô sỉ.



Trên mông ấm hôi hổi, Thẩm tiểu thụ rất vừa lòng, ngay cả nằm mơ cũng tốt đẹp hơn không ít.



“Đại ca?” Thẩm Thiên Phàm đi tuần tra ngang qua nhà bếp, nhìn thấy ca hắn đang nấu cháo thái rau, vì thế cả người đều cứng ngắc, đó là cái hình ảnh quỷ dị gì vậy……



“Ngươi tới đây làm gì?” Thẩm Thiên Phong nhíu mày.




“Đây là……” Đừng nói là những người khác, ngay cả Diệp Cẩn đã nhìn quen các loại kỳ hoa dị thảo cũng có chút sửng sốt. Chỉ thấy bên trong thung lũng thâm u, vô số đóa hoa màu trắng đang nở rộ um tùm, bởi vì không có lá xanh như các loại hoa cỏ bình thường, lại nằm sát vào mặt tuyết, cho nên không chú ý một chút sẽ không nhìn thấy chúng.



“Nơi này từng đã bị lùng sục.” Tần Thiếu Vũ nói, “Không giống bị thú vật giẫm lên, chắc là do phản quân làm ra.”



“Nơi này có một dòng suối nước nóng nhỏ, lại tránh gió, cho nên hoa cỏ mới có thể sinh trưởng.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Cũng bởi vì như vậy, bầy sói mới xem đây là lãnh địa của mình, dù sao cũng là ở bên trong Tuyết Nguyên mênh mông, có thể tìm thấy một nơi ấm áp thế này cũng không dễ dàng.”



Lúc mọi người nói chuyện, Diệp Cẩn đã đi vào thung lũng, ngồi xổm xuống dùng nhíp gắp một đóa hoa lên nhìn.



“Gì vậy?” Thẩm Thiên Lăng cũng được Tần Thiếu Vũ ôm xuống, ngồi xổm bên cạnh y hỏi.



“Không biết, nhưng chắc là thuốc giải của khói mê.” Diệp Cẩn mở một cái túi ra, “Bằng không phản quân cũng cần phải chạy tới đây một chuyến.”



Thẩm Thiên Lăng gật đầu, nhìn tẩu tử mình thoáng cái đã thấy tẩu tử mình nhét hoa đầy cả túi, sau đó thúc giục, “Mau đi thôi!”



Tần Thiếu Vũ ghét bỏ, “Trông ngươi giống như muốn đi đòi nợ vậy.”



“Ngươi thì biết cái gì.” Diệp Cẩn lườm hắn một cái, “Sở dĩ phản quân phải tự mình đây, khả năng rất lớn là do phấn hoa sẽ ảnh hưởng dược hiệu, bằng không cần gì phải mạo hiểm như thế.”



“Ta thật sự rất bội phục Chu Giác.” Liên Thành Cô Nguyệt chậc chậc, “Cả ngày chui nhủi dưới lòng đất, vậy mà lại có bản lĩnh tìm ra nhiều thứ như vậy.”



“Đi mau !” Tẩu tử đúng là rất hung dữ.



Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng lên ngựa, Liên Thành Cô Nguyệt lại nói, “Các vị về trước đi.”



“Thiếu chủ còn muốn ở lại đây?” Tần Thiếu Vũ ngạc nhiên.



“Ta cùng vua sói đi xem xét xung quanh.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Đã lâu không trở về, nó cũng muốn vui vẻ rong ruổi trên địa bàn của mình chứ.”



“Cũng được.” Tần Thiếu Vũ không thêm nữa, quay đầu ngựa lại rồi đuổi theo Diệp Cẩn, Thẩm tiểu thụ ở trong ngực hắn 囧 囧, còn chưa mang con theo mà!



“Chíp ! ! !” Tiểu Cục Bông đứng ở trên tuyết, cũng ra sức tỏ vẻ kháng nghị, móng vuốt nho nhỏ bào bào trên đất, bào ra luôn một cái hố !



Có loại cha mẹ vô trách nhiệm này, thật khiến chim không vui.