Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 190 : Diễn nửa ngày cũng không ai quan tâm!

Ngày đăng: 21:06 19/04/20


Edit & Beta:Spum-chan



Đạp Tuyết Bạch và Lục Thông Ngọc phóng thẳng một đường, nhanh chóng biến mất trong Tuyết Nguyên mênh mông. Trong lòng Cục Bông tràn đầy buồn bực, lắc lư chạy đến một đồi tuyết, cuộn mình thành một cục tròn vo – tuy rằng vốn dĩ nó cũng rất tròn rồi.



Liên Thành Cô Nguyệt khom lưng ôm nó lên. Nói thẳng ra, hắn cũng không có mấy hứng thú với loại vật nhỏ lông xù này, trước kia nhiều nhất cũng chỉ ở Vô Tuyết Môn chọc ghẹo tuyết điêu. Nhưng tuyết điêu và Phượng Hoàng hiển nhiên có rất nhiều khác biệt, ví như nói cũng không vui như nhau, nhưng tuyết điêu nhiều nhất cũng chỉ tránh tay hắn đi, sau đó vọt thẳng vào lòng Ngâm Vô Sương cuộn tròn lại, tuyệt đối sẽ không giống như Cục Bông nhỏ nhắn này, không chỉ liều mạng đập cánh, còn vươn thẳng móng ra, mắt đậu đen vô cùng bi phẫn, cứ chíp chíp mãi chẳng chịu ngừng.



Liên Thành Cô Nguyệt bị làm cho đầu váng mắt hoa, đang nghĩ xem có cần giao trả cho Thẩm Thiên Lăng trước không thì sói tuyết đã ghé sát vào người hắn, há miệng ngậm Cục Bông lên.



“Chíp.” Tiểu Phượng Hoàng vẫy đầu kháng nghị.



Sói tuyết hoàn toàn không có ý thả nó xuống, ngậm nó chạy thẳng ra xa.



Liên Thành Cô Nguyệt cười lắc đầu, cũng xoay người lên ngựa cùng đi sâu vào Tuyết Nguyên. Bầy sói theo sát sau đó, trong lúc đạp bụi lướt gió, cuộn lên vô số tuyết trắng.



Mà ở phía khác, mấy người Diệp Cẩn vì không để dược thảo mất đi hiệu lực, gần như là gấp rút lên đường ngày đêm không nghỉ. Vốn nghĩ chắc hẳn bốn ngày sau là đến nơi, ai ngờ vào sáng sớm ngày thứ tư khi sương mù tán đi, ba người lại không nhìn thấy khói bếp quen thuộc trong đại doanh Sở quân, mà ở trong Tuyết Nguyên cách đó không xa, lại xuất hiện một thôn làng vắng vẻ.



“Đây là……” Thẩm Thiên Lăng có hơi sửng sốt.



Diệp Cẩn cũng khẽ nhíu mày, dựa theo năng lực của ba người, hẳn là khả năng bị lạc đường trong Tuyết Nguyên không lớn mới phải, loại tình hình xuất hiện trước mắt này, thật đúng là quỷ dị.



“Có vẻ đã nhiều năm không có ai ở.” Tại lối vào thôn, Tần Thiếu Vũ nhìn bốn phía xung quanh, “Chỗ này tám phần cũng là một trong những thôn xóm gặp nạn hồng thủy.”



“Nhưng sao chúng ta lại tới nơi này?” Diệp Cẩn vẫn không thể hiểu nổi, có bản đồ có la bàn, phương hướng cũng không sai, vậy mà lại có thể đi nhầm đường.



“Không biết.” Tần Thiếu Vũ nhướn mày, “Chắc là có người cố ý muốn chúng ta tới đây.”



Vừa dứt lời, không chỉ Thẩm Thiên Lăng, ngay cả Diệp Cẩn cũng có chút rùng mình, “Chu Giác?”



“Cũng chưa chắc.” Tần Thiếu Vũ nói, “Vào xem thử?”



Thẩm tiểu thụ như là bị đóng đinh trên mặt đất, cực kỳ không muốn đi vào, cái nơi này….. rất giống như có quỷ đó!



“Không đi!” Diệp Cẩn cũng cự tuyệt, “Tìm đường quan trọng hơn, còn có chính sự phải làm.”



“Chắc chắn không vào?” Tần Thiếu Vũ nói, “Không chừng sẽ có phát hiện lớn đó.”



Như là để chứng minh cái miệng quạ đen của hắn, sau một hồi, từ trong thôn bỗng nhiên truyền ra những âm thanh kì lạ, nghe sơ qua thì ù ù như tiếng tiêu, lâu lâu lại như thể có thêm tiếng nức nở của nữ tử, thỉnh thoảng pha lẫn thêm vài tiếng thét gào thảm thiết và tiếng khóc nỉ nỉ của trẻ con mới sinh, khiến lòng người phát lạnh.



Diệp Cẩn nhíu mày, “Cái quỷ gì vậy.”



“Ừm.” Tần Thiếu Vũ mắt nhìn Thẩm Thiên Lăng, “Làm sao đây, có quỷ thật kìa.”



Thẩm tiểu thụ:……
Diệp Cẩn thầm cười, tiếp tục yên tâm nhắm mắt lại.



Làm không uổng công a……



Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Thẩm Thiên Lăng nắm chặt vạt áo Tần Thiếu Vũ, cảm thấy tim sắp nhảy ra ngoài!



Tần Thiếu Vũ ngưng thần lắng nghe, dựa theo tiếng bước chân, chắc phải có gần hai ba mươi người, căn cơ võ công cũng không tốt được bao nhiêu, chỉ đơn giản là một đám ô hợp.



“Chúc mừng tiên sinh, chúc mừng tiên sinh a.” Một nam tử mặc trang phục tráng sĩ thấy đám người Tần Thiếu Vũ hôn mê nằm trên mặt đất, lập tức mừng như điên, “Tiên sinh đúng là có diệu kế.”



Tiếng cười của nam tử mặc hắc bào khàn khàn, như đến từ vực sâu địa ngục, “Tướng quân quá khen, chỉ là chút tài mọn mà thôi.”



“Truy Ảnh Cung chủ đỉnh đỉnh đại danh trên giang hồ, xem ra cũng chỉ có thế mà thôi, chỉ có hư danh, chỉ có hư danh, chỉ có hư danh a!” Lại thêm một người nói chuyện, “Ở trước mặt tiên sinh, quả thực giống như con kiến không chịu nổi một kích.”



Thẩm tiểu thụ đang yên lặng siết chặt nắm tay, chỉ có hư danh cái gì hả, còn nói tới ba lần, ngươi chết chắc rồi…… Có biết nam nhân của ta rất hẹp hòi không hả.



“Nói vậy người phía dưới chính là Thẩm Thiên Lăng sao.” Đối phương tiếp tục nói, “Nghe nói là yêu tinh chuyển thế, tuy là nam nhân nhưng còn mê người hơn nữ nhân, không bằng bắt về hạ chút thuốc cho các huynh đệ khoái hoạt –” Còn chưa nói xong, một dòng máu tươi liền bắn lên cao, người vừa rồi còn nước miếng tung bay, chớp mắt đã thành một khối thi thể không đầu.



Tay trái Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng, tay phải nắm chặt Xích Ảnh kiếm, ánh mắt băng lãnh nhìn đám người kia, hàn khí bao bọc quanh thân, tựa như Tu La chuyển thế.



Máu tươi đỏ chói chậm rãi từ lưỡi kiếm chảy xuống, nhưng không rơi trên mặt tuyết mà giữa đường đã bị hấp thụ sạch, đồ đằng quỷ dị trải đầy thân kiếm, tỏ rõ lai lịch của Thượng Cổ yêu kiếm.



Diệp Cẩn đành phải đứng lên theo, y vốn định giả chết để nghe thêm vài thứ, nhưng bất đắc dĩ là cái đám phản quân này không có mắt, vậy mà dám trực tiếp có ý đồ với Thẩm Thiên Lăng, xem như là tự tìm đường chết.



Mà phản quân cũng không thể nào ngờ được, ba người vừa rồi còn hôn mê bất tỉnh trong nháy mắt đã tỉnh lại, vậy nên nhất thời có chút mê man, đợi sau khi hiểu ra muốn xoay người chạy trốn, lại bị một tảng đá lớn đánh trúng sau lưng, ngã nhào xuống không đứng lên nổi nữa.



“Lên cho ta !” Nam tử mặc hắc bào thấy tình thế không ổn, phất tay hạ lệnh bảo mọi người xông lên trước, dễ cho mình tranh thủ thời cơ chạy trốn, nhưng sao bọn họ có thể là đối thủ của Tần Thiếu Vũ, chỉ trong chớp mắt, hai ba mươi người kia đã bị đánh ngã toàn bộ, nằm nghiêng nằm ngửa trên tuyết rên rỉ, nam tử mặc hắc bào cũng bị Diệp Cẩn rắc cho một lọ thuốc, cả người đều như bị rút hết gân cốt.



“Còn người nào khác không?” Tần Thiếu Vũ ngồi xổm trước mặt hắn, ngữ điệu băng lãnh.



Gương mặt nam tử mặc hắc bào vặn vẹo, chỉ thở dốc nhìn hắn, nhưng cũng không nói chuyện.



Tần Thiếu Vũ cười lạnh, giơ kiếm đặt lên cổ người khác, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nam tử mặc hắc bào, “Hỏi lại lần nữa, trong thôn còn người nào khác không? !”



“Tha mạng a !” Nam tử mặc hắc bào còn chưa nói chuyện, phản quân bị kiếm kề cổ đã sợ tới mức tè ra quần, cảnh tượng đầu đồng bọn bay lên trời còn rõ ràng trước mắt, hắn không hề nghi ngờ nếu đối phương không có được đáp án mình muốn, vậy đầu hắn nhất định cũng sẽ có kết cục như vậy. Đã chui rúc trong hố tuyết chờ đợi nhiều năm, vinh hoa phú quý còn chưa được hưởng, cứ vậy mà chết không khỏi quá thiệt thòi, vì thế lập tức khóc ròng hô lên, “Trong thôn không còn ai nữa, chỉ có mấy người bọn ta thôi, thật sự không còn nữa đâu !”



“Im miệng!” Nam tử mặc hắc bào giận tím mặt.



Nếu đổi thành bình thướng, sau khi hắn rống một tiếng như thế nhất định sẽ không ai dám phản bác. Nhưng xưa đâu bằng nay, tất nhiên không ai chịu nghe lời hắn nữa.



Trên thực tế chỉ cần có thể giữ được mạng, đám phản quân này thật hận không thể gọi Tần Thiếu Vũ là cha luôn, không đợi hắn hỏi nhiều, thì bọn chúng cũng đã nói rõ hết mọi chuyện ra.