Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 191 : Quyết đấu cuối cùng!
Ngày đăng: 21:06 19/04/20
Edit & Beta:Spum-chan
Trên đời này có rất nhiều người xui xẻo, nhưng xui xẻo đến mức như Chu Giác, cũng xem như hiếm thấy.
Đương nhiên, nếu để ám vệ giải thích, vậy thì sẽ lại quy công cho Thẩm tiểu thụ — tóm lại chỉ cần có phu nhân ở đây, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Bởi vì nam tử mặc hắc bào bày trận trong thôn hoang này, lại chính là Ngũ Quỷ lão đạo đã biến mất từ hai mươi năm trước, trước đây toàn giang hồ liên hợp lại cũng không tìm ra lão, ai ngờ đánh bậy đánh bạ lại gặp được lão ở đây.
“Rùa đen lão đạo?” Thẩm Thiên Lăng bị danh hào này làm chấn động, đại thúc ngươi thật ngây thơ.
(Ngũ quỷ五鬼 [wǔguǐ] đọc giống với Ô quy乌龟[wūguī] – rùa đen)
“Năm đó lão làm nhiều việc ác, còn tưởng là không chịu nổi áp lực nên nhảy xuống biển tự sát rồi chứ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đúng là vẫn đánh giá cao độ dày da mặt của ngươi rồi.”
Ngũ Quỷ lão đạo tỏ vẻ khinh thường, hiển nhiên cũng khá cứng đầu.
Trên thực tế, lão chính là tên có cốt khí nhất trong cả đám phản quân ở đây.
“Mê trận trong Tuyết Nguyên cũng là do ngươi bày ra?” Diệp Cẩn hỏi.
Ngũ Quỷ lão đạo cười lạnh một tiếng, không thèm trả lời, vô cùng cao ngạo.
Ngay sau đó, lão liền bị Diệp Cẩn đè ra đánh cho một trận.
Thẩm Thiên Lăng:……
“Ngươi !” Trên mặt Ngũ Quỷ lão đạo dính đầy đất, hiển nhiên rất tức giận.
“Ta làm sao?” Diệp Cẩn xắn lên tay áo, hai mắt trừng to, “Có ý kiến gì? !”
Ngực của Ngũ Quỷ lão đạo phập phồng kịch liệt, “Ngươi biết ta là ai không? !”
Diệp Cẩn dứt khoát lưu loát nói, “Không biết !”
Thẩm Thiên Lăng suýt nữa bật cười.
Ngũ Quỷ lão đạo tức ngực, hơn hai mươi năm trước, lão ta trên giang hồ cũng được xem là uy danh hiển hách, dù là môn phái nào, nhìn thấy lão cũng phải nể mặt mấy phần. Ai sẽ ngờ đến hôm nay, lại bị một người trẻ tuổi nhục nhã như thế.
Từ khi bị chính đạo liên hợp thanh trừ năm xưa, nội lực của lão đã bị tổn hao rất nhiều, nên luôn trốn trên hải đảo dưỡng thương. Một năm trước không biết Chu Giác từ đâu nghe được tin tức này, lại tự mình tới cửa rào đón, còn hứa sẽ báo đáp hậu hĩnh cho lão, nên lão mới theo đến Đông Bắc, lão cũng không biết rõ võ lâm Trung Nguyên đã thay đổi ra sao, đối với đám người danh chấn giang hồ như Tần Thiếu Vũ, lão cũng chỉ cho là đám hậu bối chỉ có hư danh, không mấy để trong lòng.
Chỉ là dù thế nào cũng không ngờ được, cuối cùng lại vì vậy mà chịu thiệt.
“Xem ra là không chịu nói rồi.” Diệp Cẩn vỗ vỗ tay đứng lên, “Làm thịt đi.”
“Ngươi đang uy hiếp ta?” Vẻ mặt Ngũ Quỷ lão đạo lạnh nhạt.
“Ta uy hiếp ngươi?” Diệp Cẩn khinh thường, “Mơ đẹp thật.”
Ngũ Quỷ lão đạo:……
Tần Thiếu Vũ rút kiếm ra khỏi vỏ, thuận tay kề ngay cổ lão. Xích Ảnh kiếm như cảm nhận được hương vị máu tươi sắp đến, hưng phấn đến mức cả thân kiếm đều run lên, lắng tai nghe còn có cả tiếng ong ong phát ra.
“Giết ta, các ngươi cũng đừng mong ra khỏi được Tuyết Nguyên!” Không ai muốn khi không chịu chết, Ngũ Quỷ lão đạo cũng không ngoại lệ.
“Cái này cũng đã gián tiếp thừa nhận ngươi chính là người bày trận.” Diệp Cẩn nói, “Trận khói mê trong thung lũng, chắc cũng là do ngươi gây ra.”
Ngũ Quỷ lão đạo cười dữ tợn, “Thì sao?”
“Đúng là ngươi rồi.” Diệp Cẩn bĩu môi nhìn Tần Thiếu Vũ, “Ra tay đi.”
“Ngươi chắc chứ?” Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu giết rồi, tướng sĩ trúng độc trong trận khói mê phải làm sao đây.”
Hắn vừa dứt lời, vẻ mặt của Ngũ Quỷ lão đạo cũng càng thêm kiêu ngạo, ngay cả Thẩm tiểu thụ nhìn thấy cũng nhịn không được muốn đánh người.
“Sợ cái gì, dù sao cũng lấy được thứ này rồi.” Diệp Cẩn lấy một đóa hoa từ trong túi ra, “Ta nhất định có thể chữa hết cho mọi người. Lão đạo này từ hai mươi năm trước đã đáng chết rồi, cũng không cần giữ mạng ông ta lại, giết đi cho sạch sẽ.”
“Chỉ sợ không đơn giản như vậy.” Ngũ Quỷ lão đạo cười lạnh, “Cho dù có lấy được Tuyết thược dược, muốn làm thành thuốc giải cũng không phải chuyện dễ!”
“Thì ra đây đúng là thuốc giải a.” Diệp Cẩn cất hoa về chỗ cũ.
“……” Ngũ Quỷ lão đạo trợn to hai mắt.
“Hồi nãy còn chưa chắc chắn, chúng ta lừa ngươi thôi.” Thẩm tiểu thụ ở bên cạnh nhắc nhở, đúng là vô cùng tri kỷ.
Ngũ Quỷ lão đạo phun ra một ngụm máu, hiển nhiên bị tức muốn chết rồi.
“Cái nên hỏi đã hỏi xong rồi, để ngươi sống tiếp cũng không có ích lợi gì.” Diệp Cẩn nói, “Cách chế thuốc giải như thế nào, ngươi có nói hay không, ông đây cũng có thể tìm ra cách. Còn về mê trận trong Tuyết Nguyên, nếu ngươi không muốn nói, vậy cũng chẳng ai cần, huống hồ không chừng làm thịt ngươi rồi, trận pháp sẽ tự động phá giải, cũng có thể bớt việc.”
“Vậy các ngươi cứ giết ta đi!” Ngũ Quỷ lão đạo cứng cổ nói.
Tần Thiếu Vũ giơ tay đánh ra một chưởng, khóe miệng Ngũ Quỷ lão đạo tràn ra một dòng máu tươi, cả người mềm nhũn ập xuống, không nhìn ra là chết hay hôn mê.
“Các ngươi, ai biết làm cách nào để đi ra ngoài?” Diệp Cẩn hỏi.
Sắc mặt của đám phản quân đều trắng bệch, hiển nhiên chưa bao giờ thấy qua danh môn chính phái nào như vậy, thẩm vấn mà còn vừa lừa vừa gạt thì cũng thôi đi, đến giờ làm sao ra khỏi Tuyết Nguyên cũng chưa biết mà đã đánh người ta chết tươi rồi là thế nào?!!!!
“Chúng ta thật sự không biết mà.” Trong đám phản quân có người lớn gan, run cầm cập nói, “Luôn là Ngũ Quỷ dẫn đường, bọn ta chỉ đi theo sau lão thôi, trên đường đi vòng không ít lần mới tới được đây, trước kia bọn ta chưa từng tới chỗ này.”
“Đi vòng?” Diệp Cẩn sờ sờ cằm.
“Đúng vậy.” Phản quân gật đầu như giã tỏi.
“Còn nhớ được cái gì thì nói ra hết.” Diệp Cẩn nói, “Chắc các ngươi cũng chưa làm ra chuyện thương thiên hại lý gì đâu, nếu thành thật phối hợp, bọn ta có thể chừa một mạng cho các ngươi.”
Đám phản quân nơm nớp lo sợ nửa ngày, chính vì chờ một câu này thôi, sau khi nghe Diệp Cẩn nói có thể tha mạng cho mình, thoáng chốc ai nấy cũng thở phào một hơi, vì thế đều cố gắng vắt hết óc nhớ lại, sợ sẽ nói sót một chi tiết nào đó.
“Không dùng la bàn?” Diệp Cẩn như có chút đăm chiêu.
“Đúng vậy.” Phản quân nói, “Trước lúc xuất phát còn có người cố ý hỏi Ngũ Quỷ, lão lại nói không cần mang theo.”
“Còn có gì khác thường không?” Diệp Cẩn hỏi tiếp.
“Lúc gấp rút tới đây, từng ngừng lại một ngày.” Phản quân nói, “Ngày đó không có gió tuyết lớn, chỉ là thời tiết có hơi âm u, theo lý mà nói hẳn là không đến mức phải dừng lại mới đúng.”
“Cần nhờ mặt trời để tìm đường, trời âm u tất nhiên không thể đi tiếp.” Diệp Cẩn nhếch khóe miệng, nhìn Tần Thiếu Vũ, “Thử một phen?”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, huýt sáo một tiếng, Đạp Tuyết Bạch và Lục Thông Ngọc vẫn quanh quẩn ngoài thôn lập tức nhanh chóng phóng tới. Diệp Cẩn trói Ngũ Quỷ lão đạo lại rồi ném lên ngựa, Tần Thiếu Vũ cũng ôm Thẩm Thiên Lăng xoay người lên ngựa. Phản quân nhìn thấy tình hình này thì ngơ ngác nhìn nhau, cứ vậy mà đi sao?
“Tần cung chủ.” Trong phản quân có người hỏi thử, “Bọn ta……”
“Trong thôn có còn lương thực không?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Có.” Phản quân gật đầu.
“Nếu có thể xông ra Tuyết Nguyên, vậy thì tự mình tìm đường, nếu có bản lĩnh chạy đến đại doanh Sở quân, tự nhiên sẽ có người dẫn các ngươi tới gặp ta.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu không xông ra được, vậy cứ trốn ở trong này, không chừng Chu Giác sẽ đến đón các ngươi về.”
“Xin Tần cung chủ dẫn chúng ta ra ngoài đi.” Phản quân ào ào quỳ xuống. Với tình hình hôm nay, cho dù có thể trở về địa cung, chỉ sợ cũng chỉ còn đường chết, huống chi ngay cả Ngũ Quỷ lão đạo cũng không ở đây, bốn phía là truyến trắng mênh mông vô bờ, lại có thêm mê trận quấy nhiễu, sao có thể đi ra đây?
Ủa ủa sao tốc độ chuyển đổi đề tài mau quá vậy! Thẩm Thiên Lăng trừng to mắt, “Bây giờ?” Trời còn chưa có tối, thiếu hiệp ngươi có quá phóng túng rồi không.
“Ngươi nghĩ xem, phía dưới chính là phản quân đang lo sợ bất an.” Tần Thiếu Vũ búng búng mũi y, “Mà chúng ta lại đang xx, có cảm thấy rất sảng khoái không?”
“Hoàn toàn không có a!” Thẩm tiểu thụ rơi lệ đầy mặt, cái loại biến thái như thần này!
Tần Thiếu Vũ hiển nhiên không định bỏ qua cho y, vẫn đè lên người y dây dưa, thậm chí còn ý đồ đùa giỡn tiểu tiểu Lăng.
Thẩm Thiên Lăng liều mạng kháng nghị, rất có tư thế thà chết chứ không chịu khuất phục. Cục Bông lắc lư chạy vào nhìn nhìn cha mẹ nó, sau khi phát hiện hai người quả nhiên lại đang ôm thành một cục, lập tức phát ra tiếng thở dài từ tận đáy lòng.
Thật là khiến chim thất vọng mà…… Hoàn toàn không có chuyện gì khác để làm sao!
“Cứu ta !” Thẩm tiểu thụ vươn tay về phía con trai.
Cục Bông nhảy nhót chạy tới.
Tần Thiếu Vũ thuận tay xách nó lên, suy xét xem có cần ném ra ngoài không.
“Dám!” Thẩm Thiên Lăng căm tức nhìn nam nhân của y.
Tần Thiếu Vũ nhướn mày, đặt con trai xuống bên gối.
“Chíp?” Mắt đậu đen của Cục Bông đầy nghi hoặc, bởi vì nó đã chuẩn bị sẵn để bị ném ra rồi, thậm chí còn xòe ra hai cái cánh bé bé xinh xinh.
Thẩm Thiên Lăng nhân cơ hội ôm con trai lăn vào tuốt trong cùng, nhưng y hiển nhiên đã xem nhẹ một chuyện, đó chính là doanh trướng không chắc chắn như vách tường, tùy tiện lăn lăn một vòng cũng sẽ bị biến dạng, vì thế sau một tiếng thét đầy sợ hãi, y ôm theo con lọt xuống khe hở giữa giường và vách ngăn doanh trướng.
“Chíp!” Cục Bông rất hưng phấn, tuy còn chưa biết xảy ra chuyện gì, nhưng hình như chơi khá vui nha.
Tần Thiếu Vũ hoảng sợ, nhanh chóng kéo y ra, thuận tiện rất không có đạo đức mà bật cười.
“Ngươi còn cười!” Thẩm tiểu thụ bi phẫn.
Tần Thiếu Vũ nghiêm túc nói, “Ta không có cười.”
“Ngươi không cười mới là lạ.” Thẩm tiểu thụ tát cho hắn một bạt tay, cực kỳ hung dữ.
Tần Thiếu Vũ kéo y vào trong lòng, cúi đầu hôn hôn.
Cục Bông nằm ụp trên chăn, lười biếng ngáp một cái.
Một nhà ba người gì đó, thật là vô cùng ấm áp.
Một đêm này qua đi rất yên tĩnh, trên trời lấp lánh ánh sao, có cả dãy ngân hà rực rỡ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy đánh ngáp.
“Chưa tỉnh ngủ sao?” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo hai má y.
“Nằm mơ.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Mơ thấy Chu Giác đến đánh lén.”
“Đã sớm nói với ngươi hắn không có lá gan này rồi mà.” Tần Thiếu Vũ lau mặt cho y.
“Chưa mơ thấy diện mạo của hắn.” Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn ngửa đầu.
Tần Thiếu Vũ lau mặt xong, đưa tay nhéo mũi y, “Ngươi mặc kệ hắn có diện mạo gì đi!”
“Tóm lại là tò mò.” Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nói, “Đây là chuyện thường của con người.”
“Nếu nhanh, ngày mai là có thể thấy được rồi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hoặc là nếu Chu Giác bị hư não đột nhiên chạy ra, chỉ hôm nay là ngươi gặp được hắn thôi, không thì chúng ta đánh cược đi?”
“Không cược.” Thẩm Thiên Lăng lập tức cự tuyệt.
Tần Thiếu Vũ bật cười, “Ngươi còn chưa hỏi ta muốn cược gì mà.”
“Ngươi còn có thể cược gì chứ.” Thẩm tiểu thụ tỏ vẻ khinh bỉ với nam nhân nhà mình, không phải cởi quần áo thì chính là sờ bụng, nói không chừng còn phải thêm xx, dùng đầu suy nghĩ một chút là biết rồi!
“Lần này có thể thay đổi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đổi thành ngươi sờ bụng ta.”
Ta mới không có cái loại đam mê kỳ kỳ quái quái này! Thẩm tiểu thụ giơ tay tát hắn, mình thì ra ngoài tìm những người khác.
Trong quân doanh khói bếp lượn lờ, có vẻ rất yên tĩnh. Thẩm Thiên Lăng ôm Tiểu Phượng Hoàng đi dạo một hồi, nhìn nhìn Sở quân đông nghìn nghịt trên bãi đất trống, cảm thấy…… Trận này thật sự là đánh không cân sức a. (chém TvT~)
Chỉ bằng mấy tên binh tôm tướng cua bắt được trước kia, thì dù có đến mấy vạn cũng không sao cả, vốn dĩ không cùng cấp bậc vói Sở quân.
“Lăng nhi.” Thẩm Thiên Phàm từ xa đi tới, “Sao lại chạy lung tung vậy.”
“Đi ra ngoài hít thở không khí.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Xung quanh có gì khác thường không?”
Thẩm Thiên Phàm lắc đầu, “Cái gì cũng không có.”
“Có khi nào Chu Giác chạy trốn rồi không?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Dựa theo tính tình của hắn, chắc sẽ không đâu.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Mưu tính hơn hai mươi năm, nếu bây giờ chạy trốn, xem như mất tất cả. Huống hồ hắn cũng không biết chúng ta muốn khiến suối nước nóng dưới lòng đất chảy ngược mà, chắc là còn đang ở trong địa cung bày bố cơ quan đợi chúng ta đây.”
Thẩm Thiên Lăng thành thật nói, “Nghe qua có vẻ rất ngu.”
“Đúng là rất ngu, nhưng đó cũng là lời thật.” Thẩm Thiên Phàm cười cười, “Với ta mà nói, ước gì hắn càng ngu càng tốt.”
Mà ở bên kia doanh trướng, Mộ Hàn Dạ đang hỏi Hoàng Đại Tiên, “Ra ngoài dạo một chút không?”
“Bốn phía toàn là tuyết, có cái gì đẹp mà đi.” Hoàng Đại Tiên rõ ràng không có hứng thú.
“Dù sao cũng là nơi ngươi từng sống mà.” Mộ Hàn Dạ nói, “Ta muốn nhìn thử một lần.”
Hoàng Đại Tiên trải đệm giường cho hắn.
Mộ Hàn Dạ lại nói, “Hơn nữa không chừng còn có thể gặp Chu Giác.”
“Trừ phi đầu hắn bị hư, bằng không chẳng thể nào tự mình chạy ra đâu.” Hoàng Đại Tiên ngồi ở bên giường, “Ngươi không khỏi đánh giá cao hắn quá rồi.”
“Ta không đánh giá cao hắn.” Mộ Hàn Dạ biện giải, “Ta chỉ muốn lấy cớ ra ngoài đi dạo mà thôi.”
Hoàng Đại Tiên có chút nghẹn họng, vươn tay vỗ vỗ sườn mặt hắn, “Đừng lộn xộn.”
“Được rồi.” Mộ Hàn Dạ ngồi ở bên giường, “Vậy chờ sau đại chiến ngày mai, chúng ta mới đi dạo xung quanh.”
Sao cứ cố chấp vậy chứ…… Hoàng Đại Tiên dở khóc dở cười, gật đầu đồng ý cho có lệ.
Mà ở ngoài mấy trăm dặm, Thẩm Thiên Phong đang đứng trên núi cùng Diệp Cẩn, kiểm tra tình hình đào xới và chôn thuốc nổ. Kiếm Phách đi theo bọn họ — một là nàng hiểu rõ hướng đi của dòng nước hơn bất kỳ ai, hai là bởi vì nàng đang mang thai, Đao Hồn không cho phép nàng đi theo đại quân.
“Cũng gần xong rồi.” Sau khi kiểm tra xong, Kiếm Phách nói, “Chỉ cần buộc ngòi dẫn của mấy trăm Oanh Thiên Lôi lại rồi châm lên, thì có thể nổ tung vách ngăn cuối cùng, dẫn suối nước dưới lòng đất vào thẳng địa cung.”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, cùng Diệp Cẩn đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy suy nghĩ đồng dạng từ trong mắt đối phương.
Qua lâu như vậy, rốt cuộc cũng đợi đến ngày này……