Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 201 :
Ngày đăng: 21:07 19/04/20
Edit & Beta:Spum-chan
Trong khách sạn, Liên Thành Cô Nguyệt cùng Ngâm Vô Sương dùng điểm tâm xong, thấy thời gian cũng đã gần đến, liền định đi xem xét, nhưng bị Ngâm Vô Sương gọi lại, “Ta cũng đi.”
“Ngươi không cần đi.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Bên ngoài trời rất nóng, loại chuyện này để một mình ta làm là đủ rồi.”
Ngâm Vô Sương nói, “Đối phương là cao thủ.”
“Vậy thì sao.” Liên Thành Cô Nguyệt bật cười, “Sợ ta bị thương à?”
Ngâm Vô Sương thay quần áo xong, vươn tay cầm lấy bội kiếm ở đầu giường, sau đó dùng vẻ mặt “Dù ngươi nói gì cũng vô dụng thôi bởi vì ta muốn đi” nhìn hắn.
Liên Thành Cô Nguyệt:……
Kết quả giằng co của hai người, tất nhiên là Liên Thành thiếu chủ lại chịu thua rồi..
Gần như là không có ngoại lệ.
Mà lúc này trong Thành Tô Đê, dân chúng cũng nhao nhao lan truyền, nói là La trại chủ của Ngũ Phượng Sơn bỏ một số tiền lớn, muốn đến nhà Lý Đại Khôi mua Lạc Mai Hồng.
Đó chính là loại rượu trị giá ngàn vàng trong truyền thuyết đó…… Đối với người bình thường mà nói, đừng nói là uống một ly, cho dù chỉ ngửi chút thôi cũng đã là ngàn khó vạn khó, vì thế gần như chỉ trong giây lát, trước cửa nhà Lý Đại Khôi đã có gần trăm người vây quanh, ai cũng muốn được xem náo nhiệt. Mà đêm qua Lý Đại Khôi đã nhận được lá như do quan phủ phái người đưa tới, nên tất nhiên là tận tình phối hợp — kỳ thật nói thật ra, ông cũng rất muốn bán vò rượu này đi. Một là mấy năm nay cũng đã khoe khoang đủ rồi, hai là cảm giác bị trộm nhớ thương rất không dễ chịu, lúc trước nói ném vỡ cũng chỉ để hù dọa mấy tên mưu đồ gây rối thôi, nếu như ông ta ném thật, trong lòng sẽ như bị cắt mất một miếng thịt vậy, chi bằng đổi thành ngân lượng thì chắc ăn hơn.
Trước cửa Lý phủ huyên náo ầm ĩ, người càng lúc càng đông, tuy trên đầu là nắng nóng gay gắt, nhưng ai cũng không chịu rời đi. Liên Thành Cô Nguyệt và Ngâm Vô Sương ngồi trong trà lâu ở phố đối diện, vừa lúc có thể nhìn rõ tình hình phía đối diện.
Liên Thành Cô Nguyệt đưa ly trà cho y, “Tuy chỉ là Thanh Minh Mi Tiêm (tên một loại trà), lại là năm trước cũ trà, chỉ có thể miễn cưỡng giải khát.”
“Ngươi còn nghiên cứu về trà sao?” Ngâm Vô Sương có hơi giật mình.
“Lúc trước thì không.” Liên Thành Cô Nguyệt cười cười, “Nhưng Lạc Tuyết nói ngươi thích, cho nên ta cũng học một chút.”
“Nó còn nói gì với ngươi nữa?” Ngâm Vô Sương hỏi.
“Không nói cho ngươi biết.” Liên Thành Cô Nguyệt búng búng chóp mũi y, “Ta đã hứa với Lạc Tuyết rồi, đây là bí mật.”
Ngâm Vô Sương buồn cười, lắc đầu tiếp tục nhìn xuống dưới.
Qua một hồi, chỗ ngã rẽ bỗng trở nên ồn ào, La Nguyên dẫn theo mấy tên thủ hạ, oanh oanh liệt liệt giục ngựa chạy về phía này Tuy đã chậu vàng rửa tay từ sớm, nhưng cái thứ gọi là khí chất không phải nói đổi là đổi được, cho nên trông qua vẫn rất có dáng vóc thổ phỉ, không giống đến mua rượu, mà giống đến bắt cóc tống tiền hơn.
Dân chúng ồ ạt trốn sang hai bên, Lý Đại Khôi nghe tin đi ra cửa cũng thấy hết hồn…… Đúng là quá đáng sợ, mấy cái người giang hồ này!
“Ông chính là Lý lão gia phải không?” La Nguyên xoay người xuống ngựa, tùy tiện hỏi.
“Đúng vậy đúng vậy, chính là tại hạ.” Lý Đại Khôi gật đầu liên tục, “Từ sớm ta đã nghe quản gia đến báo, nói là các hạ muốn mua Lạc Mai Hồng?”
“Không sai.” La Nguyên rất hào phóng, “Muốn bao nhiêu bạc cứ việc ra giá, thứ gia có chính là bạc!” Rất có dáng nhà giàu mới nổi.
“Chuyện mua bán từ từ thương lượng, xin mời La trại chủ vào trong.” Lý Đại Khôi tự mình mở cửa ra, để đoàn người kia đi vào.
Đời này đây là lần đầu tiên La Nguyên được nhiều dân chúng vây xem hâm mộ như vậy, thật lâng lâng, cảm thấy mình nên nói mấy câu văn hoa một chút, vì thế vừa đi vừa nói, “Từ xưa rượu ngon xứng anh hùng, thì nay ta cũng nên phối với Lạc Mai Hồng!”
“Quái nhân?” Tri Phủ hỏi, “Quái tới mức nào?”
“Không nói rõ được, mặc quần áo cũng kỳ quái, nói chuyện cũng kỳ quái.” Lôi Dũng đạo, “Ta cũng từng hỏi vì sao phải thu ta làm đồ đệ, hắn chỉ nói bởi vì ta biết ăn nói, nhưng ta lại chưa nói gì để hắn vui vẻ hết.
“Thấu cốt hương là bị ngươi trộm phải không?” Tri Phủ lại hỏi.
“Là ta trộm, nhưng mà đã giao cho sư phụ rồi.” Lôi Dũng thành thành thật thật nói, “Lúc trước ta vẫn luôn theo hắn học nghệ, sau khi đắc thủ rồi thì lấy đồ trộm được đến đưa hắn, Thấu cốt hương cứ vậy mà mất đi, hơn nữa lúc ấy phản ứng của hắn cũng rất kỳ quái, vừa giống vui vẻ lại vừa như tức giận, cả người đều đờ đẫn.”
Liên Thành Cô Nguyệt ở cách vách nghe một hồi, đột nhiên nhớ tới một chuyền, thần sắc lập tức biến đổi.
“Làm sao vậy?” Ngâm Vô Sương hỏi.
“Vừa rồi thấy hắn trèo tường, liền cảm thấy chiêu thức võ công có hơi quen mắt.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Hiện giờ nghĩ lại thì có bảy tám phần tương tự với đám người xông vào Vô Tuyết Môn ngày trước.”
“Ngươi đang nói tới cái Thiên Sát Thanh Long Mãnh Hổ thất thập nhị cung kia sao?” Ngâm Vô Sương hỏi. Ngày đó lúc y đi ra, những người đó đã bị trói chặt, tất nhiên không biết được chiêu thức võ công của bọn chúng.
Liên Thành Cô Nguyệt sửng sốt, “Cái tên dài như vậy, sao ngươi lại nhớ rõ vậy.”
Ngâm Vô Sương buồn cười, “Ta đang nói chính sự đó.”
“Là những người đó.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Giống như cùng một sư phụ dạy dỗ.”
“Nếu thật sự là thế, vậy lần đến Nam Hải này không chừng còn có thể gặp được.” Ngâm Vô Sương nói, “Nghe có vẻ không phải hạng người lương thiện gì, võ công lại cao, cách làm việc lạ khiến người ta không đoán nổi.”
“Mặc kệ có gặp phải hắn hay không, tóm lại ta nhất định sẽ không để ngươi bị cướp mất.” Liên Thành Cô Nguyệt chỉnh áo lại cho y, hiển nhiên vẫn rất để bụng chuyện có người tới cửa cầu hôn.
Lúc hai người nói chuyện, Chức Cẩm bà bà vừa lúc gõ cửa đi vào, nói Lôi Dũng đã ký tên nhận tội, ngoại trừ Thấu cốt hương và một vài án trộm cắp, thì quả cầu lửa xuất hiện trong trà lâu ngày đó cũng chính là do hắn gây nên, mục đích là vì dạy dỗ Phong Khiếu, để hắn không đuổi bắt nữa.
“Vậy người tập kích bà bà đêm đó thì sao?” Ngâm Vô Sương hỏi.
“Nhìn chiêu thức võ công, thì tám chín phần chính là sư phụ của hắn.” Chức Cẩm bà bà nói, “Nếu Lôi Dũng không nói dối, thì hẳn là hắn đã trở về Nam Hải, sợ là không bắt được trong thành.”
Đúng là Nam Hải sao…… trong lòng Liên Thành Cô Nguyệt dâng lên cảm giác khác thường, cứ cảm thấy, chuyện này hình như không đơn giản như vậy.
Nhưng với Thành Tô Đê mà nói, họa đạo tặc họa đã hoàn toàn chấm dứt, dân chúng vừa múa vừa hát, định tổ chức lại Cửu khúc đăng hội. Lôi Dũng bị bắt vào ngục, Phong Khiếu tiếp tục cùng Lục Tử Quy tham gia thi cử, Chức Cẩm bà bà thì dẫn người về Hồng Đoạn Lâu, trước khi đi còn hứa với Ngâm Vô Sương, nói mình sẽ tự dệt một khúc gấm màu đỏ, đưa đến Vô Tuyết Môn để làm hỉ phục.
“Đến lúc đó nhất định phải đáp lễ.” Liên Thành Cô Nguyệt vui vẻ nhận lấy, ngồi bên bàn khách sạn sờ sờ cằm, “Chắc răng của lão nhân gia cũng không còn tốt nữa, trong bánh hỉ có nên thêm hạch đào và đậu phộng không nhỉ?”
Ngâm Vô Sương lắc đầu, tiếp tục thu dọn hành lý — tuy người sau màn còn chưa bắt được, nhưng không thể ở lại Thành Tô Đê quá lâu, cho nên sau khi phái người gửi thư đến Nhật Nguyệt Sơn Trang, hai người liền định tiếp tục xuất phát đến Nam Hải.
Còn về con thú bằng gấm kia, tất nhiên cũng bị nhét vào bao hành lý đem theo rồi.
Sau khi Liên Thành Cô Nguyệt nhìn thấy, thở dài thườn thượt.
Đã phai màu luôn rồi, sao còn không chịu ném đi chứ……
Hết