Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 202 :
Ngày đăng: 21:07 19/04/20
Edit & Beta:Spum-chan
Đường đi tiếp theo vẫn rất thuận lợi, lại qua hơn một tháng, rốt cuộc hai người cũng đến được một cảng cá cạnh Nam Hải, sau khi tìm được điểm liên lạc theo những gì ghi trên thư Tần Thiếu Vũ xong, hai người liền yên tâm thuê một căn nhà ở lại, chờ người dẫn đường từ Nhiễn Sương Đảo.
Làng chài hai người ở tạm không lớn, mấy đời thôn dân nơi này đều dựa vào con nước kiếm cơm, trời sáng đi làm trời tối nghỉ ngơi, rất an nhàn bình thản, họ không lui tới nhiều với bên ngoài, rất giống với ý nghĩa không tranh với đời, cho nên sẽ không có ai đến đây quấy rối. Một căn nhà hai tầng sạch sẽ thoáng mát, đi chân trần bước lên lầu sẽ nghe tiếng lắc lư kêu két két, mở cửa ra lập tức có thể nhìn thấy trời trong biển xanh liên miên vô tận, trong sân có hai ghế nằm, phối với một bình trà xanh mấy quả ô mai, cuộc sống cũng rất thú vị.
Liên Thành Cô Nguyệt vốn muốn tìm thêm một nữ đầu bếp, nhưng Ngâm Vô Sương lại không muốn, một là do bên ngoài bên ngoài đã có mấy quán ăn bình dân, tuy chỉ có mấy món đơn giản, nhưng cũng rất thanh đạm ngon miệng, hai là tuy nơi này chỉ là nhà hai người thuê tạm, nhưng tóm lại vẫn là nơi thuộc riêng về hai người, hắn cũng không muốn có ai đến quấy rầy.
Ngôi nhà sát với biển rộng, bởi vậy mỗi đêm đều có thể nghe được tiếng sóng biển ào ào, ngẫu nhiên còn có tiếng hót của những loài chim biển, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, là sao trời vô tận và ánh trăng yên tĩnh, tuy không sáng ngời như đại mạc Tây Bắc, nhưng cũng là một phong cảnh đẹp.
Trong phòng thắp sáng ánh nến, Ngâm Vô Sương nửa tựa vào trong lòng Liên Thành Cô Nguyệt, ngón tay khi có khi không quấn lấy tóc hắn.
Một đêm như vậy thật quá sức dịu dàng, Liên Thành Cô Nguyệt lồng tay vào tay y, thầm mong có thể như thế đến hết một đời, ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng.
“Dựa theo lộ trình đi lại, ít nhất chúng ta cũng phải ở lại đây một tháng.” Ngâm Vô Sương ngửa đầu nhìn hắn, “Chờ khi về đến Đông Bắc, chỉ sợ đã tới mùa đông.”
“Ừ.” Liên Thành Cô Nguyệt vuốt thuận tóc y, “Như vậy cũng tốt, thành thân rồi lại ăn tết, song hỷ lâm môn.”
“Sao ngươi cứ luôn muốn thành thân vậy?” Ngâm Vô Sương có hơi buồn cười.
“Chẳng lẽ ngươi không muốn?” Liên Thành Cô Nguyệt xoay người, đè y xuống dưới thân.
“Có khác nhau sao?” Ngâm Vô Sương hỏi.
“Tất nhiên có.” Liên Thành Cô Nguyệt nhìn y, “Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã muốn mang ngươi về nhà.”
Hai tay Ngâm Vô Sương vịn trên vai của hắn, hơi ngửa đầu lên hôn một cái.
Trong mắt Liên Thành Cô Nguyệt có chút kinh ngạc.
“Xem như bồi thường đi.” Ngâm Vô Sương lười biếng nói, “Lần đầu gặp mặt, ta đã đánh ngươi một chưởng.”
“Chỉ vậy mà cho là đã bồi thường xong sao?” Trong mắt Liên Thành Cô Nguyệt đọng chút ý cười, “Không đủ rồi, làm sao đây.”
“Ngươi còn muốn gì nữa?” Ngâm Vô Sương hỏi.
“Ngươi nói đi?” Liên Thành Cô Nguyệt kề trán mình lên trán y.
Ngâm Vô Sương khẽ nghiêng đầu, như là muốn né tránh, nhưng cằm lại bị nhẹ nhàng nắm lấy.
“Nhắm mắt lại.” Giọng của Liên Thành Cô Nguyệt khàn đi, giống như mê hoặc.
“Ta……” Ngâm Vô Sương khẽ nhíu mày, chỉ là không đợi y cự tuyệt, cánh môi đã bị hôn xuống, những lời muốn nói đều bị chặn lại trong miệng.
Đầu lưỡi du tẩu trong khoang miệng, mang đến khí tức nóng rực, nhìn cánh môi hồng nhạt bị mình nhuộm lên một lớp son đỏ, ánh mắt của Liên Thành Cô Nguyệt lại càng thêm dịu dàng, cánh tay ôm xiết vòng eo tinh tế của người, tay còn lại lần xuống phía dưới, nhẹ nhàng kéo đai lưng của y ra.
Hàng mi của Ngâm Vô Sương run rẩy, để mặc cho hắn càng lúc càng làm càn.
Quần áo bị trút đi từng lớp một, dưới ánh nến mờ nhạt, người dưới thân đẹp đến không chân thật, tựa như một tác phẩm điêu khắc tinh mỹ nhất, cả một cái chạm vào cũng mang theo run rẩy.
Bàn tay mang theo vết chai mỏng trượt qua từng tấc da thịt, Ngâm Vô Sương khẽ nhắm mắt lại, hàng mi xinh đẹp dính chặt vào nhau, cảm giác này quá mức xa lạ, gần như cả hô hấp cũng sắp bị đình chỉ. Vốn muốn chạy trốn, nhưng vừa nghĩ đến người kia là hắn, thì dù thế nào cũng không muốn khước từ.
Thấy ngón tay y nắm chặt đệm trải giường, cả khớp xương cũng trở nên trắng bệch, Liên Thành Cô Nguyệt có chút đau lòng, ngồi dậy ôm người vào trong lòng, “Sợ sao?”
Ngâm Vô Sương nắm tay hắn, cũng không biết phải nói những gì.
Cúi đầu hôn hôn mái tóc đã hơi ướt mồ hôi kia, Liên Thành Cô Nguyệt kéo chăn mỏng ở bên cạnh qua, bao lấy thân thể trần trụi mảnh khảnh kia, cứ im lặng mà ôm y như vậy, mãi đến khi cảm thấy người trong lòng không còn khẩn trương nữa, hắn mới kề sát vào tai y nói khẽ, “Tiếp tục được không?”
Ngâm Vô Sương không nói gì.
Không nói gì nghĩa là ngầm đồng ý, Liên Thành Cô Nguyệt đặt y nằm lên giường, “Không thoải mái thì nói cho ta biết.”
Thôn dân vội vàng xách thùng nước chạy đến dập lửa, nhưng cũng chỉ vô ích, cả tòa lầu gỗ giống như bị rưới dầu hỏa, càng cháy càng mạnh, mãi đến khi một cây xà ngang cuối cùng hóa thành tro tàn mới tự mình tắt ngấm.
Biết hai người đã ra biển, thôn dân cũng chỉ có thể thầm tiếc hận, nghĩ nếu hai người muốn xây lại, người trong thôn đều sẽ giúp một tay, chắc sẽ đỡ mất thời gian hơn.
Một bóng đứng trên đá ngầm xa xa, mãi đến khi thấy lầu gỗ cháy trụi mới phát ra tiếng cười quỷ dị, xoay người chạy về hướng khác, chỉ trong chốc lát đã biến mất trong bóng tối.
Con thuyền tiếp tục lênh đênh trên biển, theo những gì thuyền công nói thì nếu trên đường đi gió êm sóng lặng sẽ tới được Nhiễm Sương Đảo trong vòng nửa tháng, nhưng nếu xui xẻo gặp phải bão tố thì phải tìm một đảo hoang để tránh, càng kéo càng lâu, muốn gấp cũng gấp không nổi, chỉ có thể cầu ông trời phù hộ. May là hai người đều không phải kẻ nôn nóng, tuy phiêu bạt dài ngày trên biển rất chán, nhưng có người yêu thương cùng ở bên cạnh thì sẽ không cảm thấy vô vị nữa. Mặt biển màu trời mênh mông vô tận, thường có mấy con cá nhảy lên một xuống, đôi khi cũng sẽ có thuyền buôn tới gần, đem bán mấy loại đá và vỏ sò hiếm gặp dưới biển sâu, tỏa sáng long lanh dưới ánh mặt trời, cực kỳ xinh đẹp.
Gió nhẹ thổi qua, hai người sánh vai ngồi trên mép thuyền, ngắm mây bay trên trời bị gió thổi tan, thay đổi hình dạng trong chớp mắt.
Thường ngày thuyền công cũng sẽ không quấy rầy hai người, Liên Thành Cô Nguyệt vòng tay qua eo, xáp lại gần hôn hôn.
Ngâm Vô Sương tựa vào đầu vai hắn, “Hình như sắp nổi gió rồi.”
“Ta đã hỏi thuyền công rồi.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Loại thời tiết này rất thường gặp trên biển, chắc đến tối thuyền sẽ hơi lắc lư, nhưng cũng không phải chuyện gì lớn.”
“Chỉ còn hai ba ngày nữa là đến rồi.” Ngâm Vô Sương nói, “Nghe nói Nhiễm Sương Đảo rất đẹp, đến mùa này khắp nơi đều sẽ nở đầy hoa.”
“Nơi ở của Quỷ Thủ tiền bối mà, tất nhiên không thể nào kém được.” Liên Thành Cô Nguyệt chỉnh lại tóc cho y, “Nhưng Trường Bạch Sơn cũng rất xinh đẹp, ngươi đến rồi sẽ biết.”
Ngâm Vô Sương cười cười, “Ừm.”
Mặt trời lặn xuống mặt biển, đưa mắt nhìn quanh, khắp nơi đều là những hạt bụi lóng lánh ánh kim, tựa như chốn tiên cảnh.
Đêm tối vẫn yên tĩnh như trước, hai người ở trong khoang thuyền ôm nhau ngủ, bên tai là tiếng sòng biển dạt dào, vừa yên bình lại vừa tĩnh lặng.
“Ngoan ngoãn ngủ đi.” Liên Thành Cô Nguyệt lại hôn y một cái rồi mới lưu luyến không thôi buông ra.
Ngâm Vô Sương an tâm rúc vào trong ngực hắn, chỉ là còn chưa kịp ngủ đã cảm thấy thân thuyền hơi lắc lư, giống như đụng phải thứ gì đó.
Liên Thành Cô Nguyệt xoay người xuống giường, khoác áo đi ra ngoài xem xét.
Trong bóng đêm đen kịt, có mấy thuyền công đang bận rộn ở đầu thuyền, không thấy rõ là đang làm cái gì.
“Công tử.” Thấy hắn đi đến, một thuyền công trong đó nói, “Thật đúng lúc, đến đây giúp một tay đi, chúng tôi hết cách rồi.”
“Làm sao vậy?” Liên Thành Cô Nguyệt đi tới.
“Không biết đụng vào cái gì nữa.” Thuyền công nói, “Tối lửa tắt đèn, chẳng nhìn thấy gì hết.”
Liên Thành Cô Nguyệt đứng trên đầu thuyền nhìn xuống, lại cảm thấy phía sau truyền đến tiếng xé gió, hắn giật mình theo bản năng né ra, chỉ thấy một thanh chủy thủ lướt qua găm chặt vào mép thuyền. Một thuyền công cầm lấy cái túi ở bên cạnh, trút thứ gì đó trông như bột phấn về phía hắn, Liên Thành Cô Nguyệt thả người nhảy lên, trong lòng biết đã trúng ám toán liền xoay người định đi tìm Ngâm Vô Sương. Mấy tên thuyền công vài ngày trước còn mang bộ dáng hàm hậu ít nói giờ đây đều đeo lên bộ mặt dữ tợn nhào tới, nhưng cũng không đánh với hắn quá lâu, sau khi nghe thấy một tiếng còi trong trẻo vang lên liền thả người nhảy vào lòng biển rộng.
Tiếng nổ cực lớn truyền tối, quả cầu lửa từ trên thuyền bay lên trời, chiếu sáng cả bầu trời.
“Vô Sương !” Liên Thành Cô Nguyệt tê tâm liệt phế rống to.
Chiếc thuyền lớn chỉ trong giây lát đã chia năm xẻ bảy, mang theo liệt hỏa hừng hực chìm vào trong biển. Liên Thành Cô Nguyệt phi thân lướt qua mấy ván gỗ, liều chết chạy vào bên trong, nhưng lại chẳng tìm thấy được gì. Một ngọn lửa cuối cùng đã bị sóng biển dập tắt, trên mặt biển chỉ còn mấy miếng gỗ vụn cháy đen, xung quanh là nước biển vô tận, yên tĩnh đến mức như chưa từng có gì xảy ra.
Liên Thành Cô Nguyệt một tay bám vào mảnh gỗ, dưới bầu trời u ám, cắn răng tìm kiếm từng chút từng chút một giữa biển cả rộng lớn, dù cánh tay bị gỗ vụn đâm chảy máu cũng chẳng hề quan tâm, nước biển và máu hòa lại với nhau, lạnh buốt thấu xương
Hắn thét gào đến khàn cả cổ nhưng vẫn chẳng đổi được một lời đáp lại của người kia, từ lúc ánh sao đầy trời đến khi mặt trời mọc trên biển, xung quanh đã trống trơn, cả nửa mảnh gỗ vụn cũng không còn.
Thân thể đã sớm chết lặng, tâm cũng chết lặng theo.
Ánh nắng đầy trời, Liên Thành Cô Nguyệt suy sụp nhắm lại hai mắt.
Thì ra khi đau đến mức tận cùng, sẽ không cảm thấy đau nữa.
Hết