Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 27 : Sao ta lại cảm thấy y và cung chủ có điểm giống!

Ngày đăng: 21:03 19/04/20


“Thất Tuyệt Vương nói đùa.” Tần Thiếu Vũ nhướn mày, “Hoàng Đại Tiên cũng không phải người của Truy Ảnh Cung, ta lại há có thể quyết định đường đi của hắn.”



“Hắn tất nhiên không phải là người của ngươi.” Mộ Hàn Dạ nói đến đương nhiên, “Mà là của ta.”



Thẩm Thiên Lăng: …



Đã nói quả nhiên không phải chuyện bình thường mà.



Loại tiết tấu cẩu huyết này thật sự là phi thường đáng xem.



“Tần cung chủ là người thẳng thắn, ta cũng không muốn quanh co.” Mộ Hàn Dạ nói trắng ra, “Ta đã biết người ở nơi nào, nhưng bốn phía đều là người Truy Ảnh Cung, ta không muốn cùng bọn họ gây xung đột, cho nên hôm nay mới mạo muội đăng môn bái phỏng.”



“Thất Tuyệt Vương muốn ta làm gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.



Mộ Hàn Dạ nói, “Rút người của ngươi đi, ta muốn dẫn hắn trở về Thất Tuyệt quốc.”



“Cũng không phải không thể thương lượng.” Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm, “Bất quá ta có điều kiện.”



Mộ Hàn Dạ bỗng bật cười, “Quá thực giống như lời của Thiết Đầu Lãm Tam.”



“Hắn nói ta thế nào?” Tần Thiếu Vũ khóe miệng khẽ nhếch.



Còn có thể nói ngươi cái gì. Thẩm Thiên Lăng trong lòng yên lặng bĩu môi, nhất định là nói ngươi nhạn quá bạt mao (*) phúc hắc gian thương, cái hảo thanh danh này cũng đã truyền đến ngoại quốc rồi.



(*) Nhạn quá bạt mao: Chim nhạn khi bay qua cũng có thể nhổ lông xuống. Vốn là để hình dung người có võ nghệ cao siêu. Nhưng sau lại dùng để chỉ trích người thích chiếm tiện nghi, gặp việci có lợi sẽ thừa cơ hội kiếm chác một phen – theo Baike.



Mộ Hàn Dạ nói, “Hắn nói Tần cung chủ nhất định sẽ không chịu thiệt.”



Không sai, Thẩm tiểu thụ kiên định gật đầu, dùng xem ánh mắt cách mạng minh hữu nhìn y, tuy rằng có chút cách điệu nhưng vẫn là ý tứ nhạn quá bạt mao.



“Người tới!” Tần Thiếu Vũ hướng ngoài cửa gọi.



“Cung chủ.” Ám vệ đẩy cửa tiến vào.



“Mang Lăng nhi trở về nghỉ ngơi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Y mệt rồi.”
“Không cho sờ loạn.” Thẩm Thiên Lăng dùng sức muốn tránh thoát.



Tần Thiếu Vũ đem người phóng lên ghế, tay bắt đầu không thành thật.



“Đừng tưởng rằng giả say là có thể động thủ động cước lung tung a!” Thẩm Thiên Lăng bi phẫn, “Có tin ngày mai trở về Nhật Nguyệt Sơn Trang hay không!” Phu phu cãi nhau giận về nhà mẹ đẻ, loại kỹ năng này phải tán dương a, thật sự rất cao tay.



Tần Thiếu Vũ: …



“Thật sự nghĩ ta nhìn không ra.” Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra, thở phì phì chỉnh lại y phục, kiếp trước ta là diễn viên chuyên nghiệp đó nha!



“Giận sao?” Tần Thiếu Vũ ngồi trước người y, dùng biểu tình phi thường vô tội nhìn y.



“Một chút.” Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, “Đừng nháo, vừa uống xong rượu coi chừng cảm lạnh.”



“Vậy buổi tối là có thể ?” Tần Thiếu Vũ ánh mắt chờ mong.



Thẩm Thiên Lăng nhấc chân đá đá hắn, “Ngươi lại đả xà tùy côn.” (Đánh rằng chọn gậy, chọn thời điểm đưa ra yêu cầu~)



“Tất nhiên, loại chuyện này phải tranh thủ nắm bắt thời gian.” Tần Thiếu Vũ cười khẽ, nghiêng thân hôn nhẹ lên mặt y.



Hai người tay trong tay trở về, Thẩm Thiên Lăng hiếu kỳ nói, “Các ngươi nói chuyện gì?”



“Chuyện Thất Tuyệt quốc.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lúc trước chỉ là nghe qua, bất quá tương lai nếu có thời gian, chúng ta có thể đi nhìn thử. Dựa theo nhân cách cùng năm lực của Mộ Hàn Dạ, Thất Tuyệt quốc tuy là nơi đại mạc thiếu nguồn nước, nhưng hẳn không phải nơi đất đai cằn cỗi.”



“Vậy Hoàng Đại Tiên, Bích Tuyền Tỳ cùng Hãn huyết bảo mã thì sao?” Thẩm Thiên Lăng nói, “Dù sao này đó mới là mục đích chủ yếu của y.”



“Hãn huyết bảo mã tặng cho ngươi làm lễ vật, Bích Tuyền Tỳ lưu lại Truy Ảnh Cung.” Tần Thiếu Vũ nói, “Về phần Hoàng Đại Tiên, ngày mai ta sẽ cùng Mộ Hàn Dạ đi đến Ánh Hà Sơn Trang.”



“Thuận lợi như vậy?” Thẩm Thiên Lăng có chút ngoài ý muốn.



“Tạm thời thuận lợi mà thôi, tương lai chỉ sợ sẽ vì việc này mà nổi dậy phong ba.” Tần Thiếu Vũ khóe miệng khẽ nhếch, “Bất quá không xem là đại sự, buổi tối ta từ từ nói cho ngươi.”



Hết