Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 53 : Thiếu cung chủ quả nhiên cơ trí!

Ngày đăng: 21:04 19/04/20


“Ngủ!” Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc.



Tần Thiếu Vũ áp trên người y.



“Yêu.” Đáy mắt Thẩm Thiên Lăng mang ý cười, đưa tay ngoắc ngoắc cằm hắn, “Nửa đêm, muốn làm gì nha?”



“Ngươi.” Tần Thiếu Vũ lời ít mà ý nhiều, tay phải cởi bỏ đai lưng y.



“Vị thiếu hiệp này, ngươi còn tiếp tục xằng bậy ta sẽ kêu cứu mạng .” Thẩm Thiên Lăng nghiêm mặt cảnh cáo.



Tần Thiếu Vũ đem tiểu khố đầu của hắn ném ra ổ chăn, “Kêu đi.”



“Cứu mạng a.” Thẩm tiểu thụ rất phối hợp.



Tuy rằng thanh âm rất thấp, nhưng Mao Cầu vẫn bị đánh thức, vì thế đành phải bọc cái chăn nhỏ xoay người đi ra ngoài tìm Diệp Cẩn, nó cũng không bị mất hứng bao nhiêu —— tóm lại cũng đã sớm thành thói quen a.



Ám vệ lệ nóng doanh tròng, tuổi thơ của thiếu cung chủ nhà ta quả nhiên không thể gian khổ hơn được nữa, sớm đã có thể quản việc nhà rồi.



“… Ân.” Sau một lát, Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, bất mãn đá hắn một cái.



Hai tay Tần Thiếu Vũ nắm lấy mắt cá chân trắng nõn kia, lại tách ra hai bên, để mình có thể triệt để chiếm hữu.



“Đau.” Thẩm Thiên Lăng giật giật thân mình, đản đản kháng nghị.



“Không phải mới vừa rồi khen ta lớn sao?” Tần Thiếu Vũ ghé vào lỗ tai hắn cười nhẹ, “Huống hồ Lăng nhi rõ ràng vẫn rất thích.”



“Ngươi hiểu lầm.” Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng vươn ra một ngón út, “Ta thích loại kích thước này.”



“Loại đó sợ là không uy ngươi no được.” Tần Thiếu Vũ duyện hôn vành tai y.



Thẩm Thiên Lăng quay đầu sang bên kia, hiển nhiên không định tiếp tục cùng lưu manh này nói chuyện.



Bởi vì mấy ngày nay Tần Thiếu Vũ luôn bề bộn nhiều việc, hai người đã có một đoạn thời gian không ôn tồn qua, cho nên Thẩm tiểu thụ một bên rầm rì, một bên lại cực độ phối hợp, để bản thân trong trong ngoài ngoài đều bị cắn sạch sẽ, sau đó phơi bụng nằm trên giường, đưa tay chọt chọt hắn.



“Làm sao?” Tần Thiếu Vũ đem y ôm vào trong ngực.



“Không sao cả.” Thẩm Thiên Lăng đánh ngáp, “Muốn khi dễ ngươi.”



“Cái này gọi là khi dễ ?” Tần Thiếu Vũ bật cười, cúi đầu, hai mắt không hề chớp lấy một cái mà nhìn hắn.



Thẩm Thiên Lăng cùng hắn nhìn nhau ba giây, sau đó nói, “Ngươi không cần nhìn ta như vậy.”



“Vì sao?” Tần Thiếu Vũ hỏi.



Bởi vì cả người ta đều đã hít thở không thông, căn bản là cầm giữ không nỗi! Thẩm tiểu thụ vô vàn cảm khái, loại chuyện sắc dụ này thật vô sỉ a…



“Tiểu trư.” Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ y, “Ngủ.”



“Y phục còn chưa có mặc.” Thẩm Thiên Lăng kháng nghị, “Chỉ mặc quần không thoải mái.”



“Vậy đem quần cởi ra luôn đi.” Tần Thiếu Vũ biết nghe lời phải.



Thẩm Thiên Lăng: …



Trọng điểm chẳng lẽ không phải là đi lấy một bộ y phục khác sao?



“Ta thích ngươi như vậy.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa y.



Cho nên mới nói ngươi là biến thái! Thẩm Thiên Lăng yên lặng ở trong lòng dựng thẳng ngón giữa, sau đó ôm chăn lăn đến góc tường oán niệm nói, “Ngày mai nếu cảm lạnh, ta nhất định sẽ viết hưu thư.” Phi thường ngoan độc.



“Sẽ không.” Tần Thiếu Vũ từ phía sau ôm y, tay phải thuận thế khoát lên tiểu phúc của y.



Cảm giác ấm áp từ tiểu phúc truyền đến toàn thân, rất thoải mái. Thẩm Thiên Lăng lại cọ a cọ, càng dựa sát vào hắn.



Tuy rằng gần đây giang hồ rất loạn, nhưng loại thời khắc này thật sự rất thỏa mãn a…



Mấy ngày kế tiếp, các phái đều suất lĩnh đệ tử nhà mình, vây quanh Bái Kiếm Sơn Trang đào hầm —— tuy rằng không biết Thẩm Thiên Phong vì sao lại phái mọi người làm như vậy, bất quá cũng không ai có dị nghị gì, dù sao lần này nếu không có Truy Ảnh Cung cùng Nhật Nguyệt Sơn Trang, thì cũng không thể tìm ra bí mất của Bái Kiếm Sơn Trang.



Lại qua mấy ngày, mọi người đang thương nghị bước kế hoạch tiếp theo, thì nghe thủ vệ báo lại, nói có một vị lục y nữ tử đến cửa.



“Lục Yêu?” Suy nghĩ đầu tiên của Thẩm Thiên Lăng chính là nàng.




Mao Cầu mơ màng, mảnh mai ghé vào trong lòng cha nó.



“Các ngươi đang làm cái gì.” Thẩm Thiên Lăng ở bên ngoài chờ nửa ngày không thấy người đi ra, vì thế cũng để Thẩm Thiên Phong mang xuống dưới.



“Ngươi sao lại xuống đây.” Tần Thiếu Vũ ngoài ý muốn, “Ta vừa định ra ngoài.”



“Thu.” Mao Cầu bổ nhào vào trong lòng Thẩm Thiên Lăng, suy yếu nâng lên trảo trảo.



“Sao lại bị thương?” Thẩm Thiên Lăng giật mình.



“Thu.” Mao Cầu rung rung một chút.



“Ngươi sao lại không nhanh chóng mang nó ra, vừa rồi cư nhiên còn đứng nhu nhu!” Thẩm Thiên Lăng phẫn nộ nhìn nam nhân của y, phụ ái đâu rồi!



Tần Thiếu Vũ: …



Thẩm Thiên Lăng ôm con kéo lên ngoại bào phủ lấy nó.



Thẩm Thiên Phong đồng tình vỗ vỗ Tần Thiếu Vũ.



Ám vệ ở động khẩu nghe thiếu cung chủ bị thương, nhất thời tan nát cõi lòng, phân phân tỏ vẻ chính mình hận không thể tự sát tạ tội.



“Vậy thì tự sát đi.” Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nói.



Ám vệ: …



Khoa trương một chút cũng không được sao, chúng ta là thật rất đau lòng, cung chủ quả thực phiền mà.



“Phong lão trang chủ thế nào ?” Thẩm Thiên Phong hỏi.



“Sớm nhập mồ là được.” Diệp Cẩn nói, “Sau này ông ta không bao giờ có thể dùng để đúc kiếm nữa.”



“Tuy nói Phong Vân Liệt mất hết nhân tính, nhưng Phong lão trang chủ dù sao cũng không biết tình hình, không nên để ông rơi vào kết cục như thế.” Mọi người trong giang hồ cũng không biết chuyện năm đó ông ở Lưu Sa Thành bắt cóc cả nhà Lưu Phú, vơ vét tài sản cưỡng bức lấy được Huyền Hải Ngọc, bởi vậy phân phân thương nghị muốn tổ chức lại một lễ tang. Tần Thiếu Vũ cũng không ngăn trở, cho dù lúc sống có làm sai chuyện gì, nhiều năm như vậy coi như đã là tạ lỗi rồi, có người niệm kinh siêu độ, kiếp sau có lẽ có thể rời xa bóng kiếm ánh đao, cũng xem như là một chuyện tốt.



Vì thế một bộ phận chưởng môn đi thu xếp thỉnh pháp sư tính ngày, một bộ phận khác chủ động vì Phong lão trang chủ túc trực bên linh cữu. Tần Thiếu Vũ thì mang theo Thẩm Thiên Lăng trở về phòng, nhẹ nhàng đóng chặt cửa lại.



Ám vệ ở trên nóc nhà hai mặt nhìn nhau, ban ngày ban mặt thế này là muốn làm gì, cung chủ nhà ta quả thực cầm thú.



“Ta muốn gặp con.” Thẩm Thiên Lăng còn đang nhớ thương Mao Cầu.



“Diệp Cẩn sẽ chiếu cố nó.” Tần Thiếu Vũ ấn y ngồi ở trên ghế.



“Rốt cuộc là con ngươi hay là con của Diệp đại ca.” Thẩm Thiên Lăng cường liệt kháng nghị.



“Trước cho ngươi xem thứ này.” Tần Thiếu Vũ thấp giọng nói.



“Xem cái gì?” Thẩm Thiên Lăng bị ngữ điệu của hắn làm cho hiếu kỳ.



Tần Thiếu Vũ từ bao hành lý trong tủ, lấy ra một khối ngọc tỷ xanh thẫm.



“Bích Tuyền Tỳ có cái gì đáng xem ?” Thẩm Thiên Lăng nhất thời hứng thú ít đi, “Khi ở Truy Ảnh Cung mỗi ngày đều xem, mấy ngày hôm trước sau khi ám vệ đưa tới, cũng nhìn nó ít nhất năm sáu lần rồi, nhưng thủy chung cái gì cũng không phát hiện.”



“Lần này không chỉ xem nó.” Tần Thiếu Vũ lại từ trong tay lấy ra một khối ngọc bội.



Thẩm Thiên Lăng nhất thời hấp một ngụm khí lạnh, “Huyền Hải Ngọc?”



Tần Thiếu Vũ gật đầu.



“Ngươi từ đâu tìm được?” Thẩm Thiên Lăng vạn phần kinh ngạc.



“Hôm nay con rơi vào địa động, theo góc tường đào đi ra.” Tần Thiếu Vũ nói.



Thẩm Thiên Lăng phát ra lời nói từ nội tâm, “Ta nhất định phải thưởng cho nó mười bao bò khô.”



“Hiện tại chúng ta có Huyền Hải Ngọc cùng Bích Tuyền Tỳ, hẳn đã có thể tìm ra bí mật của thủy long mạch cùng bảo tàng.” Tần Thiếu Vũ đem thứ trong tay đặt lên bàn, “Cho nên trước nên hôn nhẹ chúc mừng một cái đi?”



Spum: Tần chung chủ cái nết đánh chết không chừa =]]~



Hết