Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 54 : Là bằng hữu thì phải kết giao!
Ngày đăng: 21:04 19/04/20
“Loại thời điểm này ngươi còn có tâm tình hôn nhẹ?” Thẩm Thiên Lăng cường liệt kháng nghị.
Giây tiếp theo, y liền bị Tần Thiếu Vũ ôm lấy đặt ở trên bàn, “Loại chuyện hôn nhẹ này tất nhiên phải thường xuyên làm, bằng không nhân sinh còn có cái gì thú vị.”
Thẩm Thiên Lăng nhéo mặt hắn, “Trước khi gặp ta, chẳng lẽ ngươi vốn không có những mục tiêu nhân sinh khác?”
“Không có.” Tần Thiếu Vũ một giây do dự cũng không, “Cuộc đời này ta chỉ cầu mỗi ngày đều có thể hôn nhẹ Lăng nhi hai mươi lần, những thứ khác đều không quan trọng.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Thiếu hiệp ngươi thắng .
Tần Thiếu Vũ hôn trụ cánh môi y, thuần thục tìm đến đầu lưỡi hoạt nhuyễn mà dây dưa.
Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng liều mạng kháng nghị, cư nhiên vẫn là hôn bằng lưỡi a!
“Tần huynh, chúng ta đến ——” Cửa thư phòng bị đẩy ra một phen, câu nói của Mộ Hàn Dạ nói được một nửa thì im bặt. Hoàng Đại Tiên đứng ở bên người hắn, hiển nhiên cũng có chút chấn kinh.
“Chúng ta đi nhầm cửa.” Mộ Hàn Dạ nhanh chóng đi ngược về đường cũ, không quên khiêng theo Hoàng Đại Tiên.
Cửa phòng được khóa lại lần nữa, Thẩm Thiên Lăng thật vất vả mới đẩy được Tần Thiếu Vũ ra, cả giận nói, “Làm cái gì!” Có người đến còn không buông ra.
“Ta cố ý .” Tần Thiếu Vũ ngữ điệu ôn nhu, dùng ngón cái cọ đi một chút thủy quang dính bên miệng y.
“Ân?” Thẩm Thiên Lăng lúc đầu còn có chút khó hiểu, bất quá suy nghĩ hai giây liền tỉnh ngộ ra, “Ngươi đã sớm nghe được tiếng bước chân Mộ Hàn Dạ đi về phía bên này, sợ không kịp giấu đi Bích Tuyền Tỳ cùng Huyền Hải Ngọc . Huống hồ dựa theo trình độ khôn khéo của hắn, cho dù giấu hết mấy thứ đó rồi, nhưng nếu bị hắn nhìn thấy chúng ta không có việc gì làm mà ngồi ở thư phòng, cũng nhất định sẽ hoài nghi, cho nên mới dùng ta che lại hai thứ đó, để hắn cho rằng chúng ta đang thân thiết, chủ động rời đi?”
Tần Thiếu Vũ thở dài.
“Thở dài cái gì?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, “Ta đoán không đúng?”
“Đoán đúng hết rồi, chỉ là cần gì thông mình như vậy.” Tần Thiếu Vũ quát quát mũi y, “Ta còn đang chờ ngươi tức giận.”
Thẩm Thiên Lăng 囧囧, “Ngươi sao lại mong ta tức giận?”
“Lăng nhi khi tức giận tương đối khả ái.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hơn nữa nếu ngươi tức giận, ta liền có thể ôm ngươi cọ qua cọ lại để hống ngươi.”
Thẩm Thiên Lăng giận, “Sở thích quái dị!”
Tần Thiếu Vũ biểu tình vô tội.
“Nói chính sự.” Thẩm Thiên Lăng từ trên bàn nhảy xuống, cầm lấy hai thứ nọ cẩn thận nghiên cưu.
Trên con đường nhỏ ở ngoại viện, Mộ Hàn Dạ vừa đi, vừa ân ân chờ mong nhìn người bên cạnh, “A Hoàng vừa rồi nhìn thấy Tần huynh cùng Thẩm công tử đang làm gì?”
Hoàng Đại Tiên cảnh giác lắc đầu, “Không thấy.”
“Thật vậy?” Đáy mắt Mộ Hàn Dạ phút chốc tràn ngập vui sướng, thật giống như mở ra được cánh cửa của thế giới mới.
Hoàng Đại Tiên quyết đoán ôm lấy một gốc cây, “Ngươi lại muốn làm gì?”
“A Hoàng sao lại trốn ta.” Mộ Hàn Dạ bất mãn.
Bởi vì ánh mắt của ngươi a j□j, người bình thường ai có thể chịu được. Đầu gối Hoàng Đại Tiên gần như nhũn ra.
“Nếu A Hoàng không thấy được, không thì ta làm lại cho ngươi xem?” Mộ Hàn Dạ hưng trí bừng bừng.
“Thật sự không cần.” Hoàng Đại Tiên sử dụng cùng lúc tay và chân, ý đồ muốn leo lên cây.
Mộ Hàn Dạ: …
Ám vệ ngồi dựa vào một gốc cây xa xa, tập thể dùng ánh mắt vô cùng đồng tình nhìn Hoàng Đại Tiên.
Mà ở trong dược quán, Diệp Cẩn đang tinh tế cắt một ít băng vải, quấn lên trảo trảo của Mao Cầu.
“Thu.” Mao Cầu suy yếu há miệng.
Thẩm Thiên Phong rất hiểu ý mà đút cho nó một khối cá khô.
Quả thực chính là đãi ngộ của Hoàng đế.
“Hảo.” Diệp Cẩn ôm Tiểu Phượng Hoàng bỏ vào tiểu oa mềm mại, “Nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao cả.”
“Ta mang nó về trả cho Lăng nhi cùng Thiếu Vũ.” Thẩm Thiên Phong đem tiểu oa bưng lên.
Ánh mắt Mao Cầu ngưng trọng, giơ trảo trảo thành thật xem xét.
Tầm mắt của Diệp Cẩn cơ hồ tại dính trên người người nó.
“Tiểu Cẩn.” Ngữ khí của Thẩm Thiên Phong rất bất đắc dĩ, đáy lòng còn có chút ghen tị mơ hồ —— tuy rằng đường đường là Võ lâm Minh chủ lại đi ăn giấm chua của một con chim nhỏ, truyền ra ngoài thật có chút dọa người, nhưng loại chuyện này cũng không phải có thể tự mình khống chế, huống chi ngay cả nằm mơ cũng suy nghĩ, người đối diện khi nào mới chịu thua một lần, cũng đối với mình lộ ra loại biểu tình lưu luyến không rời như vừa rồi.
Diệp Cẩn như trước nhìn chằm chằm Mao Cầu.
“Thu.” Sau khi xác nhận xong trảo trảo không có vấn đề gì, Mao Cầu ghé vào bên cạnh tiểu oa, hướng Diệp Cẩn mở ra hai cánh ngắn, muốn ôm một cái.
Diệp Cẩn “sưu” một tiếng liền ôm nó vào trong lòng, hiển nhiên phi thường không muốn trả về lại.
“Đừng nháo.” Thẩm Thiên Lăng thẳng đứng dậy, “Hảo hảo đi tắm.”
“Muốn ôm ngươi.” Cằm Tần Thiếu Vũ đặt trên đầu vai y, “Ngươi là phúc khí lớn nhất đời này của ta.”
“Biết ngươi sẽ nói lời dễ nghe mà.” Thẩm Thiên Lăng bật cười, “Đi tắm, nước sắp lạnh .”
“Không phải nói lời dễ nghe, là lời thật tâm.” Tần Thiếu Vũ đem song chưởng xiết lại càng chặt.
“Ân.” Đẩy không ra miếng kẹo mạch nha khổng lồ, Thẩm Thiên Lăng đành phải chủ động xoay người hôn hôn hắn, “Nghe lời.”
Tần Thiếu Vũ hai mắt phi dương, phảng phất rơi vào tinh quang.
Đây là triệt để hưng phấn a… Thẩm Thiên Lăng giúp hắn cởi y phục, trong lòng lại có chút buồn cười, kết giao được bằng hữu liền cao hứng, tính tình tiểu hài tử.
Nếu luận về tốc độ cởi y phục, Thẩm tiểu thụ tự nhiên không phải đối thủ Tần cung chủ, vì thế kết thúc chuyện xưa chính là hai người cùng nhau lăn vào dục dũng, bọt nước văng khắp nơi, thiếu chút nữa văng trúng Mao Cầu.
“Thu!” Mao Cầu cực độ chấn kinh, nhanh chóng té uỵch ra tiểu oa, mới không bị biến thành Phượng Hoàng trụng nước sôi!
Thẩm Thiên Lăng chột dạ nhìn con của y.
“Thu thu! ! !” Mao Cầu rất tức giận, dùng sức giơ tiểu trảo trảo thụ thương của nó tỏ vẻ bản thân cần phải ngủ để dưỡng thân, kết quả không cẩn thận bị mất trọng tâm, “đông” một tiếng rớt xuống bàn.
“A!” Thẩm Thiên Lăng hoảng sợ.
May mắn Tần Thiếu Vũ nhanh tay, phi thân tiếp được nó.
“…” Hai mắt tiểu hắc đậu rất ủy khuất! Làm một con manh manh khả ái mảnh mai Tiểu Phượng Hoàng, chỉ là muốn nghỉ ngơi thôi mà a.
Tần Thiếu Vũ từ ngăn tủ lý lật ra tiểu oa, đem nó bỏ vào lần nữa, lại nhu đầu niết bụng hống nửa ngày, Mao Cầu mới rốt cục nghiêng đầu thu thu, tỏ vẻ tha thứ.
“Hống ngoan .” Tần Thiếu Vũ báo cáo.
Thẩm Thiên Lăng ghé vào bên dục dũng, cười tủm tỉm nhìn hắn —— thiếu hiệp ngươi đây thật ngoan a (*)!
(*) Chỗ này ta chém, vì bị mất từ, ta cop bản raw nhiều chỗ rồi mà cái nào ngay chỗ này cũng là thiếu hiệp nhĩ giá khiếu j□j! T^T~~~)
Hai người vốn dĩ đang đùa giỡn, Tần Thiếu Vũ chỉ lưu một cái quần bạch sắc chưa kịp thoát, hiện tại bị nước tẩm ướt dính sát vào người, trình độ kình bạo thực không thích hợp với thiếu nhi.
“Nhìn chỗ nào?” Tần Thiếu Vũ đứng ở bên dục dũng, xoa xoa cằm y.
Thẩm Thiên Lăng đưa tay kéo quần hắn xuống.
Tần Thiếu Vũ: …
Thẩm Thiên Lăng cắn cắn môi dưới, nghiêng qua ôm lấy eo hắn.
“Không cần ——” Một câu của Tần Thiếu Vũ còn chưa nói xong, liền khẽ nhíu mày.
Thẩm Thiên Lăng toàn thân đều phiếm hồng, hơi nhắm mắt lại, dùng hết tất cả kỹ xảo trúc trắc lấy lòng hắn.
Tần Thiếu Vũ đáy mắt ôn nhu, ngón tay xuyên qua làn tóc đen như mực kia.
Ngọn đèn nhẹ nhàng lay động, Mao Cầu ghé vào tiểu oa hô hô ngủ, không quên đem trảo trảo thụ thương khoát lên cái đệm, để tránh không cẩn thận đè lên nó.
Trong tầng tầng sa trướng, chăn mềm nổi lên trận trận gợn sóng, cảnh xuân một phương.
Lại qua mấy ngày, ngày được mọi người trong giang hồ chọn lựa cũng tới, vô cùng náo nhiệt vì Phong lão trang chủ làm pháp hội, rốt cục để ông được nhập mồ vi an, từ nay về sau không còn vì bảo kiếm mà cực nhọc nữa.
Mà ở trong địa lao của Bái Kiếm Sơn Trang, Lục Yêu mang theo một thực hạp, chậm rãi từ cầu thang đi xuống.
Phong Vân Liệt vốn đang ngồi dưới đất, sau khi nhìn thấy nàng thì có chút ngoài ý muốn, nhưng con ngươi vẫn tĩnh lặng như trước không chút dao động.
“Có thể mở cửa ra một lát hay không?” Lục Yêu hỏi người canh gác.
“Cô nương vẫn nên ở bên ngoài nói thì tốt hơn.” Người canh gác nói, “Tuy nói hắn hiện tại đã bị phế võ công, nhưng dù sao cũng là nam nhân, tiểu nhân sợ sẽ có nguy hiểm.”
“Sẽ không.” Lục Yêu lắc đầu, “Nhờ ngươi.”
Thấy nàng cố chấp như thế, người canh gác đành phải mở cửa ra, lại dặn dò, “Cô nương tự mình cẩn thận, hắn là người cùng hung cực ác, chuyện gì cũng có thể làm được.”
Lục Yêu mỉm cười, xoay người vào nhà lao, ngồi xổm trước người Phong Vân Liệt.
“… Sao ngươi lại tới đây, ” Sau một lúc lâu sau, Phong Vân Liệt rốt cục mở miệng.
“Đến xem ngươi.” Lục Yêu từ trong thực hạp lấy ra vài thứ, “Một hồi phu thê, mà ta lại ngay cả ngươi thích ăn cái gì cũng không biết, chỉ có tự mình tùy tiện làm mấy thứ.”
“Bữa cơm cuối cùng?” Phong Vân Liệt hỏi.
Lục Yêu lắc đầu, “Hiện tại mọi người đều đang giúp Phong lão trang chủ làm pháp sự, không có ai nhớ tới ngươi, cũng không có ai muốn lấy tính mạng của ngươi.”
Phong Vân Liệt tựa vào trên tường, khẽ lầm bầm lầu bầu, “Vẫn bị tìm thấy a…”
Hết