Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 57 : Cái nơi gặp quỷ gì đây!

Ngày đăng: 21:04 19/04/20


Trong tiểu viện cách vách, Diệp Cẩn qua loa rửa mặt một lần, vừa định ra ngoài đi dạo chung quanh, kết quả vừa bước ra khỏi cửa liền gặp phải ca ca của y.



“Tiểu Cẩn.” Lâu ngày không gặp, Sở Uyên rất tưởng niệm y.



“Làm cái gì a.” Diệp Cẩn nghiêm mặt nói, “Ta bề bộn nhiều việc.” Phải đi dạo chung quanh, còn phải đi tìm Mao Cầu, quả thực chính là nhật lý vạn ky. Cho nên không cần nghĩ đến việc kéo ta đi uống trà nói chuyện phiếm a.



“Ta đã giúp ngươi tìm được một ít dược liệu.” Sở Uyên rất hiểu sở thích của tên cứng đầu này.



Diệp Cẩn quả nhiên bị hấp dẫn, lãnh diễm hừ hừ, “Là cái gì?”



Sở Uyên nói, “Ngươi đi thì sẽ biết.”



Diệp Cẩn: …



Ti bỉ.



Không cự tuyệt thì chính là cam chịu, tâm tình Sở Uyên rất tốt, lôi kéo y đến chỗ mình.



Thẩm Thiên Lăng ngồi xổm trên nóc nhà xem náo nhiệt, vô vàn cảm khái nói, “Diệp đại ca thật sự rất uy phong.” Mặc kệ là đương triều thiên tử hay là võ lâm Minh chủ, đều có thể gọi thì đến vẫy thì đi, quả thực chính là doanh gia nhân sinh! (Doanh gia: người thắng=kẻ mạnh nhất, câu này có thể hiểu là kẻ mạnh nhất trong nhân sinh)



“Có cái gì uy phong chứ.” Tần cung chủ tỏ vẻ bản thân đang ghen tuông rất đúng lúc, “Có muốn ra ngoài một chút không?”



“Trời sắp tối rồi.” Thẩm Thiên Lăng cự tuyệt, “Không đi.”



“Hôm nay ở trên xe ngựa đã ngủ một ngày, cho dù có trở về phòng cũng không ngủ được nữa.” Tần Thiếu Vũ nói, “Coi như là ra ngoài giải sầu, còn có thể dùng cơm.”



“Ăn cái gì?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.



“Điểm tâm và mấy món xiên nướng.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa cổ y, “Ăn không?”



“Hôm nay sao lại tốt như vậy.” Thẩm Thiên Lăng nheo mắt nhìn hắn, “Bình thường ngươi đều không cho ta ăn mấy thứ đó.”



“Ngẫu nhiên ăn một chút cũng không sao.” Tần Thiếu Vũ ôm y nhảy xuống nóc nhà, “Chúng ta ra ngoài từ cửa sau.”



“Vì sao a?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.



Tần Thiếu Vũ ra vẻ đương nhiên nói, “Bởi vì con ở cửa trước, chúng ta sẽ không mang theo nó.”



Thẩm Thiên Lăng: …



Đã biết không phải thân sinh mà.



Mao Cầu ở tiền viện chơi một hồi, cảm thấy bụng có chút đói, vì thế liền vặn vặn vẹo vẹo chạy đi tìm cha mẹ, kết quả tất nhiên là tìm không thấy ai cả! Loại chuyện bị vứt bỏ này quả thực xót xa mà, Tiểu Phượng Hoàng nháy mắt liền mất hứng, tức giận đá đá trảo trảo.



Ám vệ nhanh chóng dâng ra bò khô cùng hạt dưa.



Mao Cầu gắt gao ngậm miệng, đôi mắt như hạt đậu đen rất kiên nghị!



Ám vệ: …



Mao Cầu chạy đến góc tường giận dữ ngồi xổm xuống, thân hình tròn vo không hề nhúc nhích! Tuy rằng không có lãnh khốc thu thu, nhưng ám vệ vẫn thành công bị chấn động! Thiếu cung chủ khi tức giận có thể so ngang với cung chủ a, đều khiến chúng ta vô cùng sợ hãi



Mao Cầu tiếp tục bảo trì tư thái cuộn thân thành khối cầu, thật giống như một tòa điêu khắc!



Vì hống thiếu cung chủ nhà mình vui vẻ, ám vệ lúc đầu là dùng thực vật để tiến hành dụ hoặc, sau đó lại đi tìm mấy hạt châu ngọc sáng long lanh, thậm chí còn đóng cửa diễn lại một đoạn ương ca (*)! Nhưng tất cả đều không có tác dụng! Tiểu Phượng Hoàng vẫn đang uy phong lẫm lẫm nhìn về phương xa, hoàn toàn không có chút dấu hiệu dao động nào.



(*) Ương ca: loại hình vũ đạo dân gian lưu hành chủ yếu ở vùng nông thôn miền bắc, có vùng còn biểu diễn câu chuyện, dùng chiêng trống đệm nhạc, có vùng cũng biểu diễn câu chuyện nhưng giống như hình thức ca vũ kịch.



Ám vệ quyết đoán ôm nó chạy ra ngoài —— cho dù có bị cung chủ trách phạt, chúng ta cũng nhất định phải mang theo thiếu cung chủ đi tìm hắn a! Thế này mới gọi là trung thành và tận tâm đó, thập phần đáng tán dương.



Tuy nói Độ Kiếp tự nằm trong thâm sơn, bất quá bởi vì luôn đầy ắp hương khói, cho nên xung quanh cũng không quá hoang vắng, tuy rằng đã gần chạng vạng, nhưng vẫn có rất nhiều quán nhỏ chưa đóng cửa. Thẩm Thiên Lăng tay trái cầm một chuỗi đậu hủ nướng, tay phải niết nửa khối bánh đậu xanh, há miệng uống trà Phổ Nhị bí truyền trong tay Tần Thiếu Vũ.
Ám vệ lắc mình tiến vào, đem chuyện phát hiện ở sơn đạo đại khái nói qua một lần.



“Tiến cung làm nương nương?” Thẩm Thiên Phong còn chưa nói chuyện, Diệp Cẩn đã thành công chấn kinh trước.



“Các nàng quả thật nói như vậy.” Ám vệ nói, “Hơn nữa nhìn qua không giống là tình thế bắt buộc.”



Diệp Cẩn đứng lên, “Ta đi xem.”



“Hiện tại sắc trời đã muộn, chỉ sợ những người đó đều đã ngủ.” Thẩm Thiên Phong lắc đầu, “Lưu lại sáng mai rồi nói.”



Diệp Cẩn nói, “Ta muốn đi.”



Thẩm Thiên Phong: …



Diệp Cẩn tiếp tục nói, “Ta muốn đi.”



Thẩm Thiên Phong đành phải đáp ứng.



Ám vệ ở trong lòng yên lặng thở dài, Diệp cốc chủ thật là một chút tình thú cũng không có! Loại chuyện mặt không chút thay đổi liên tục nói hai lần “Ta muốn đi” này căn bản là không chút đáng yêu, so với phu nhân nhà ta kém xa, hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc!



Thôn ốc kia cách Độ Kiếp tự không gần, bất quá khinh công của Thẩm Thiên Phong rất cao, cước lực của ám vệ cũng không tính chậm, bởi vậy rất nhanh đã đã đến nơi.



Nhiều người khó tránh khỏi tỷ lệ bị phát hiện sẽ tăng cao, vì thế Thẩm Thiên Phong sau khi hỏi rõ là phòng nào, liền bảo ám vệ chờ ở bên ngoài, bản thân mang theo Diệp Cẩn lẻn vào tiểu viện, vô thanh vô tức dừng trên nóc nhà.



Nhưng rất nhanh hai người liền phát hiện, kỳ thật căn bản không cần phải vô thanh vô tức —— bởi vì trong phòng thật sự quá náo nhiệt.



Diệp Cẩn hung hăng nhéo Thẩm Thiên Phong —— Nơi bẩn thỉu nào đây!



Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay.



“Đều học một chút đi.” Một phụ nhân bộ dạng như ma ma thanh lâu ngồi cạnh bàn, đang bắt chéo chân uống trà. Mà trên giường lớn trong phòng, một tráng hán đang cùng hai nữ tử dây dưa dâm mỹ, các nữ tử còn lại đang đứng ở bên giường, một chút ngượng ngùng cũng không có, đang nhìn đến say sưa, chỉ còn kém nước cầm một đống hạt dưa đến cắn.



Từng trận rên rĩ dâm mỹ truyền ra, Diệp Cẩn liên tục nhéo nhéo Thẩm Thiên Phong.



Thẩm Thiên Phong đành phải ôm ngang lấy y, dừng ở một nơi yên lặng.



“Nơi quỷ quái gì vậy!” Diệp Cẩn kinh hồn chưa định, trong thanh alu6 cũng không nhất định có thể thấy loại cảnh tượng này.



“Khẳng định không phải là chuyện tốt gì.” Thẩm Thiên Phong giúp y chỉnh chỉnh y phục, “Có mệt hay không? Không thì về trước đi, đêm mai ta sẽ một mình đến đây.”



“Ngươi còn dám đến một mình? !” Diệp Cẩn giận tím mặt.



Thẩm Thiên Phong: …



“Đi thôi, trở lại tiếp tục nghe, xem có thể tìm ra cái gì hữu dụng không.” Diệp Cẩn hoành tâm quyết định. (hoành: vắt, tâm: tim, hiểu là sự hồi hộp khi làm chuyện quan trọng gì đó)



“Còn muốn nghe?” Thẩm Thiên Phong nhíu mày, “Ta không muốn để ngươi nghe thấy thứ kia.”



“Ngươi nghĩ ta muốn chắc!” Diệp Cẩn nghiến răng nghiến lợi.



Vì sao mỗi lần ra ngoài đều đụng phải loại chuyện này!



Lần ở Bái Kiếm Sơn Trang miễn cưỡng còn có thể nghĩ thông, lần này thì sao, một lần đến một đám!



Cũng không biết sáng mai có bị mù mắt hay không.



Quả thực không có gì hay ho.



Hết