Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 56 : Vì sao đại lão viễn chạy tới độ kiếp tự!

Ngày đăng: 21:04 19/04/20


* Đại lão viễn là chỉ một người nào đó ở rất xa bỗng nhiên xuất hiện.



Kỳ thật cổ chân Diệp Cẩn thụ thương, ban ngày cũng không cảm thấy có bao nhiêu ảnh hưởng, tóm lại gần đây cũng không có chuyện gì, tựa ở trên giường đọc sách tán gẫu, thời gian trôi qua cũng không mấy khó khăn. Nhưng buổi tối thì tương đối phiền toái, bởi vì người bên cạnh rất tỉnh táo, chỉ cần có một động tĩnh nhỏ cũng sẽ tỉnh lại.



Tối hôm nay, trước khi ngủ Diệp Cẩn uống hơi nhiều nước, vì thế nửa đêm mơ thấy bản thân nơi nơi tìm nhà xí, cuối cùng đột nhiên bừng tỉnh.



“Làm sao?” Thẩm Thiên Phong đem y ôm vào trong lòng.



“Nằm mơ.” Diệp Cẩn hồi thần, “Mơ thấy ngươi hạ lệnh, đem tất cả nhà xí trong Nhật Nguyệt Sơn Trang hủy hết.” Quả thực đáng giận.



Thẩm Thiên Phong: …



“Không thèm nghe ngươi nói nữa.” Diệp Cẩn ngồi dậy, “Ta đi giải quyết vấn đề.”



“Ta ôm ngươi đi.” Thẩm Thiên Phong cũng cùng mang hài.



“Vì sao cần ngươi ôm.” Diệp Cẩn mạnh miệng, “Lão tử tự mình đi!”



“Chưa nói ngươi không đi được.” Thẩm Thiên Phong vuốt đuôi, sau đó muốn ôm ngang lấy y.



Diệp Cẩn quen tính ngạo kiều, xoay người muốn tránh thoát tay hắn, lại quên bản thân bị thương trong người, chân phải không cẩn thận đá vào tường, thanh âm “dát băng” truyền đến vô cùng rõ ràng.



“Tiểu Cẩn.” Thẩm Thiên Phong nhất thời hoảng sợ.



Diệp Cẩn đau đến hấp khí lạnh, thiếu chút nữa ngất xỉu.



“Không sao chứ.” Thẩm Thiên Phong nhanh chóng thắp sáng ngọn nến.



Vết sưng ở cổ chân vốn dĩ chưa tan trải qua chấn động vừa rồi lại lớn thêm một vòng, Thẩm Thiên Phong ngay cả chạm cũng không dám chạm, hơn nữa còn hỏi một vấn đề phi thường xuẩn, “Đau không?”



Diệp Cẩn: …



“Ta giúp ngươi lấy dược.” Thẩm Thiên Phong nhanh chóng ý thức được sai lầm của mình.



“Trước đỡ lão tử đi nhà xí.” Diệp Cẩn hữu khí vô lực.



Thẩm Thiên Phong nhanh chóng ôm y đi, vốn định đứng bên cạnh giúp đỡ y trong toàn bộ quá trình, kết quả như trong dự kiến là bị một bàn tay đẩy ra cửa.



Diệp Cẩn sâu sắc cảm thấy bản thân gần đây rất không may mắn, vì thế sau khi ngồi lên giường, một bên để Thẩm Thiên Phong bang giúp mình bôi thuốc, một bên dùng chân khác đá đá hắn, “Ngươi có biết ở đâu có chùa miếu thắp hương linh nghiệm không?”



“Gần đây sao?” Thẩm Thiên Phong nghĩ nghĩ, sau đó nói, “Độ Kiếp tự, cách nơi này ước chừng ba mươi ngày đường, cách Vương Thành cũng không tính xa.”



“Ngày mai chúng ta sẽ lên đường.” Ánh mắt Diệp Cẩn như là tình thế bắt buộc, “Lão tử nhất định phải thắp hương đuổi vận xui!”



“Ngày mai?” Thẩm Thiên Phong nhíu mày, “Ít nhất phải đợi đến khi chân tốt một chút.”



“Lúc trước ta muốn đi, ngươi cũng nói như vậy , kết quả thì sao? !” Diệp Cẩn giơ lên một chân.



Thẩm Thiên Phong: …



“Lúc nào xuất phát? !” Diệp Cẩn căm tức nhìn hắn.


“Ta vẫn luôn cảm thấy gặp được Hoàng Thượng, thì sẽ không có chuyện tốt.” Thẩm Thiên Lăng vừa đi vừa nhỏ giọng nói.



Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy.”



“Ta cũng vậy.” Diệp Cẩn ở xa xa quay đầu lại.



Thẩm Thiên Lăng chấn kinh, tẩu tử của y đã luyện thành Thuận Phong Nhĩ lúc nào vậy?



“Là Thiên Phong đang nghe.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chút khoảng cách ấy với hắn mà nói thì rất dễ dàng.”



Thẩm Thiên Lăng: …



Đường đường Võ lâm Minh chủ có một thân võ công, không đi trừ bạo an dân, lại giúp tức phụ nhà mình đi nghe góc tường! Thật là càng ngày càng không có tiết tháo.



Bên ngoài Độ Kiếp tự nhìn không lớn, nhưng bên trong cũng đầy ắp hương khói, thậm chí ngay cả khách phòng cũng có hơn trăm gian. Tần Thiếu Vũ chọn một tiểu viện sạch sẽ sáng sủa, bên trong còn có xích đu, nhìn qua ấm áp lại trẻ thơ. Mao Câu tất nhiên rất thích, ngồi ở trên xích đu lắc lư thu thu kêu. Một đám ám vệ canh giữ một bên giúp nó đẩy đẩy, rất vui vẻ hòa thuận.



“Sở Uyên sao lại tới nơi này thắp hương?” Thẩm Thiên Lăng một bên châm trà một bên hỏi.



“Không biết, có lẽ là cầu nhân duyên?” Tần Thiếu Vũ đoán.



Thẩm Thiên Lăng 囧囧, còn có thể vô duyên hơn nữa được không.



“Cũng không phải không có khả năng.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ngươi xem, Hoàng đế đều là tam cung lục viện, hắn đến nay lại vẫn độc thân một mình, tất nhiên sẽ hư không tịch mịch.”



“Quên đi, ta không nói chuyện với ngươi.” Thẩm Thiên Lăng triệt để đối với nam nhân của y buông tha hy vọng.



Tần Thiếu Vũ lập tức lộ ra biểu tình “Ai nha, tâm ta nát rồi”.



“Giả bộ.” Thẩm Thiên Lăng đưa cho hắn một ly trà, “Mộ Hàn Dạ cùng Hoàng Đại Tiên đâu?”



“Một đường đều theo sát chúng ta, hiện tại hẳn là đang ở gần đây.” Tần Thiếu Vũ nói, “Mộ Hàn Dạ là người thông minh, trước khi Sở Uyên hạ chỉ triệu kiến, hắn hẳn sẽ không chủ động xuất hiện.”



“Cái này tốt a, tất cả mọi người đều tề tựu .” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nói vậy mấy ngày sau sẽ có náo nhiệt.”



“Sở Uyên chắc hẳn sẽ ở đây một đoạn thời gian.” Tần Thiếu Vũ nói, “Mới vừa vô ý nghe được tăng nhân nói chuyện, phải tu kiến một chuồng ngựa mới cho Ngự Lâm quân. Nếu thật sự chỉ đến thắp hương rồi đi, thì không đến mức phải xây dựng rầm rộ như thế.”



“Hoàng gia rõ ràng có Hộ Quốc tự, sao lại chạy tới Độ Kiếp tự này ở dài hạn.” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, “Huống chi cách nhau cũng không gần, thật không giống như chuyện mà Sở Uyên sẽ làm.”



“Tám chín phần là lại xảy ra chuyện.” Tần Thiếu Vũ đem y ôm vào trong lòng, “Đến không đúng dịp a.”



Thẩm Thiên Lăng phát ra tiếng thở dài từ nội tâm.



Không thể im lặng, thoải mái qua mấy ngày sao.



“Nếu ngươi lười quản, chúng ta liền ra ngoài ở.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cách đây không xa có một tòa Ôn Tuyền cung, người xuống sẽ không chìm, Lăng nhi có thể ngâm mình rồi phơi tiểu phúc.”



Thẩm Thiên Lăng: …



Vì sao nghe qua lại xuẩn như vậy.



Hết