Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 68 : Xuất phát đến vương thành!
Ngày đăng: 21:04 19/04/20
Tần Thiếu Vũ khụ khụ hai tiếng, “Mộ huynh.”
Mộ Hàn Dạ bình tĩnh nói, “Đây là tín vật quân quyền của Thất Tuyệt quốc.”
Thẩm Thiên Lăng quyết đoán ôm con vào lòng, “Không cần để ý nó, các ngươi tiếp tục nói chính sự đi.”
“Chíp.” Mao cầu lưu luyến không thôi, quay đầu thâm tình nhìn Thất Tuyệt Vương, hơn nữa còn mở ra hai cái cánh nhỏ cực kì đáng yêu.
Mộ Hàn Dạ: …
Hoàng Đại Tiên: …
“Ta mang nó ra ngoài chơi.” Thẩm Thiên Lăng 囧囧 đứng lên.
“Chíp!” Biểu bình của Mao Cầu tan nát, ngửa đầu nhìn nương nó —— thật sự phải mang ra ngoài sao.
Thẩm tiểu thụ thật lòng cảm thấy bản thân giống như một ác bà bà, chuyên lấy gậy đánh uyên ương.
Hoàng Đại Tiên lấy ra một chuỗi ngọc từ trong ngực, đặt trong tay Thẩm Thiên Lăng, tuy nói không khí phách bằng ngọc ban chỉ của Mộ Hàn Dạ, nhưng cũng xanh biếc mượt mà rất đáng yêu.
Mao Cầu lập tức phấn chấn tinh thần, dùng đầu cọ cọ tay hắn, tỏ vẻ cảm ơn một chút.
Tần Thiếu Vũ sảng khoái nói với Hoàng Đại Tiên, “Tính là ta nợ ngươi một chuyện, tương lai có thể đòi lại bất cứ lúc nào.”
“Tần cung chủ khách khí.” Hoàng Đại Tiên cười cười, “Không đáng giá bao nhiêu tiền, chỉ nhìn đẹp thôi.”
Mao Cầu hưng trí bừng bừng, đem chuỗi hạt kia quấn quanh người mình, cảm thấy vô cùng đẹp.
“Nếu không còn chuyện gì khác, ta với Lăng nhi về trước .” Tần Thiếu Vũ cầm xấp giấy kia đứng dậy, “Những người đó đang ở đâu?”
“Đều ở trong tay ta, bất quá nhìn qua cũng không giống có ý đồ đại gian đại ác.” Mộ Hàn Dạ nói, “Thông đồng với Chu Giác mưu đồ phản nghịch, đối với Sở hoàng mà nói có lẽ không thể tha thứ, nhưng đối với ta thì lại không tính là chuyện lớn gì. Người đều có thất tình lục dục, đôi khi suy nghĩ sai lầm cũng không thể tránh khỏi, nhưng nếu giao cho Sở hoàng, lại chỉ có con đường chết.”
Tần Thiếu Vũ cười cười, “Người là do Mộ huynh bắt được, tất nhiên tùy ý Mộ huynh xử trí, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, không cần để trong lòng.”
Mộ Hàn Dạ gật đầu, đưa hắn hai người ra khách sạn.
“Chíp!” Mao cầu ngồi xổm trên vai cha nó, thân thiết vẫy vẫy cánh với Hoàng Đại Tiên, đôi mắt hạt đậu sáng long lanh.
Hoàng Đại Tiên bật cười, cũng phất phất tay với nó.
Biểu tình của Mộ Hàn Dạ rất ai oán.
Hoàng Đại Tiên xoay người đi vào trong phòng, muốn làm bộ không phát hiện.
“A Hoàng…” Mộ Hàn Dạ kéo dài ngữ điệu.
Hoàng Đại Tiên mắt điếc tai ngơ.
“A Hoàng chưa từng làm như vậy với ta.” Mộ Hàn Dạ đi theo phía sau hắn, ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung, “Càng không cười với ta.”
Hoàng Đại Tiên nói, “Trên đời này có nhiều người muốn đưa bảo bối cho ngươi, càng có nhiều người muốn cười với ngươi.”
“Nhưng ta không thích.” Mộ Hàn Dạ chắn trước mặt hắn.
“Loại chuyện này, cưỡng cầu cũng không có ý nghĩa.” Hoàng Đại Tiên có chút bất đắc dĩ.
“Ta tất nhiên sẽ không cưỡng cầu.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nhưng vì sao A Hoàng không thử thưởng thức ưu điểm của bổn vương một chút?”
“Thật vậy?” Sở Uyên nghe vậy kinh hỉ.
Diệp Cẩn: …
Ngươi chạy lên xe ngựa lúc nào vậy, không phải đang cưỡi ngựa ở bên ngoài sao.
“Tiểu Cẩn chưa bao giờ khen ta.” Sở Uyên vui đến không thể kiềm chế.
Diệp Cẩn bình tĩnh nói, “Vừa rồi ngươi nghe lầm.”
Sở Uyên lắc đầu, “Trẫm cũng không bị lãng tai.”
“Ta là nói món bánh cuộn khoai môn (*) này cũng không tệ.” Diệp Cẩn giơ lên một món điểm tâm.
Sở Uyên rối rắm nói, “Ngươi cảm thấy Hoàng đế nghe rất giống bánh cuộn khoai môn sao?”
“Chẳng lẽ không giống?” Diệp Cẩn đập bàn hỏi lại, rất tạc mao.
Sở Uyên lập tức gật đầu, “Giống, quả thật giống nhau như đúc.”
Phản ứng thật sự không thể nhanh hơn được nữa.
Thẩm Thiên Lăng ở bên ngoài nghe được, lặng lẽ nói với Tần Thiếu Vũ, “Kỳ thật đại ca so với Hoàng Thượng, đã được đãi ngộ tốt hơn nhiều.” Không chỉ được chạm vào tay, còn được lăn lên giường, thậm chí tại thời điểm đặc thù nào đó, tẩu tử của y nói không chừng còn có hiện ra một mặt nhu nhuyễn!
Như vậy so sánh với Sở Uyên, đại ca y quả thực chính là doanh gia nhân sinh đó biết không.
Phi thường khiến người hâm mộ.
Lại qua mấy ngày, mọi người rốt cục đến Vương Thành lúc chạng vạng.
Bởi vì trước đó Sở Uyên từng phân phó, bởi vậy cũng không có quá nhiều người tới đón tiếp, chỉ có một nam tử trẻ tuổi thân mặc nhuyễn giáp, suất lĩnh một đội Ngự Lâm quân chờ ngoài thành.
“Tam ca!” Thẩm Thiên Lăng đã nhìn thấy từ xa
“Đi thôi.” Sở Uyên cười nói, “Thiên Phàm cũng rất nhớ ngươi, đều là người trong nhà, không cần câu nệ cấp bậc lễ nghĩa.”
Thẩm Thiên Phàm nhanh chóng đi qua, sau khi hành lễ với Sở Uyên, liền mỉm cười ôm Thẩm Thiên Lăng vào trong lòng.
Một thời gian dài không gặp rồi a, loại hình ảnh cảm động huynh đệ tương phùng này! Thẩm Thiên Lăng còn đang dâng lên ngàn vạn cảm xúc, thì nghe được Tam ca của y nói nhỏ bên tai rằng, “Hình như hơi béo.”
…
Cũng đâu có béo đâu, không nói ra không được sao!
Làm một diễn viên chuyên nghiệp, Thẩm tiểu thụ cảm thấy mình bị tổn thương.
Ca của y quả thực khiến người thấy phiền.
“Thiên Phàm.” Thẩm Thiên Phong cũng vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“Đại ca đại tẩu.” Thẩm Thiên Phàm chào hỏi.
“Tình hình trong triều như thế nào?” Diệp Cẩn hỏi hắn.
“Lưu Nhất Thủy vẫn không có bất cứ động tác gì, cho nên tạm thời cũng chỉ âm thầm quan sát.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Hắn làm người rất cẩn thận, muốn khiến hắn chủ động ra tay, sợ là phải dùng chút thủ đoạn.”
Hết