Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 69 : Đánh bậy đánh bạ!

Ngày đăng: 21:04 19/04/20


Vương Thành đã thắp lên đèn hoa rực rỡ, đèn lồng màu hồng ở hai bên đường đón gió lay động, họa đống điêu lương (nhà cửa hoa lệ, chạm khắc tinh tế), là tráng lệ mà nơi khác không thể có.



Thẩm Thiên Lăng ngồi trong xe ngựa cảm khái, “Dưới chân thiên tử, quả nhiên rất có tiền.”



“Lại đây.” Tần Thiếu Vũ gọi y.



“Làm gì” Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn ngồi ở bên người hắn.



Tần Thiếu Vũ đem người kéo vào trong lòng, “Cho ta sờ chỗ nào beo béo một chút.”



Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, đã biết sẽ không nghiêm túc mà.



“Béo cho thấy ta nuôi rất tốt a.” Tần Thiếu Vũ nhéo một cái trên lưng hắn.



Bàn tay ấm áp rất thoải mái, Thẩm Thiên Lăng chủ động cọ ra một tư thế thoải mái, “Đói bụng rồi.” Thập phần cam chịu.



“Không thì mang ngươi ra ngoài ăn chút gì trước nha, ” Tần Thiếu Vũ hỏi, “Ăn xong rồi mới đến Hoàng cung.”



“Đầu bếp tốt nhất chẳng lẽ không phải đang ở Hoàng cung sao,” Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn, vì sao còn muốn ra ngoài ăn a.



“Vậy thì ngươi sai rồi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Toàn bộ đầu bếp tốt nhất đang ở Truy Ảnh Cung, người của Sở Uyên tính là cái gì chứ.”



Thẩm Thiên Lăng: …



“Bởi vì ta thích nhìn ngươi ăn.” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mũi y, “Có đi hay không?”



“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm, “Chúng ta đi ăn vịt nướng đi.”



Tần Thiếu Vũ một ngụm đáp ứng, còn chưa kịp thu lại tay từ trong y phục của y, Thẩm Thiên Phàm đã vén rèm đi vào xe ngựa.



Thẩm tiểu thụ nhanh chóng ngồi thẳng, ánh mắt phi thường thuần khiết!



Vừa rồi chúng ta không có làm gì cả, hết thảy ngươi nhìn thấy đều là ảo giác.



Trong tay Thẩm Thiên Phàm cầm một bao điểm tâm, biểu tình rất phức tạp.



Tần Thiếu Vũ bình tĩnh thu tay lai, thuận tiện thay Thẩm Thiên Lăng kéo chặt đai lưng



“Đây là trong xe ngựa, không thể thu liễm một chút sao.” Thẩm Thiên Phàm căm tức nhìn Tần Thiếu Vũ một hồi, sau đó ngồi ở bên cạnh Thẩm Thiên Lăng nhẹ giọng nói, “Đã đói bụng rồi phải không? Tam ca có thay ngươi mua chút điểm tâm.”



“Chúng ta muốn đi ăn vịt nướng.” Thẩm Thiên Lăng hưng trí bừng bừng.



“Đã là giờ Thìn (7h-9h tối), ở đâu có vịt nướng mà ăn.” Thẩm Thiên Phàm lắc đầu, “Ăn chút điểm tâm này trước, ngày mai Tam ca mới mang ngươi đi ăn cái khác.”



“Tửu lâu đóng cửa ?” Biểu tình Thẩm Thiên Lăng rất thất vọng.



“Đóng cửa thì sao.” Tần Thiếu Vũ không lưu tâm, “Chỉ cần ngươi muốn ăn, nhất định sẽ có.”



Thẩm Thiên Phàm nhíu mày, “Ngươi cũng quá chìu chuộng y rồi.”



“Chỉ một con vịt nướng mà đã gọi là chìu?” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Tương lai cô nương nhà ai dám gả cho ngươi đây.”



“Đây là dưới chân thiên tử, làm việc không cần quá kiêu ngạo.” Thẩm Thiên Phàm bất đắc dĩ.



“Ngươi cho rằng ta muốn làm cái gì, lấy đao đặt trên cổ đầu bếp?” Tần Thiếu Vũ bật cười, “Có tiền có thể sai quỷ khiến ma, ta chấp nhận ra giá gấp bội, ngươi còn sợ không có người chịu làm sao.”
Nam tử dừng một lát, giống như đang suy xét xem có nên nói hay không.



“Đây là cơ hội giữ mạng duy nhất của ngươi.” Mộ Hàn Dạ lạnh lùng nói.



Nam tử còn đang do dự, hôi bào nhân ở bên cạnh hắn đã chủ động nói, “Chúng ta đều cùng nhau lớn lên với hắn.” (Chỗ này mình thay đổi câu cú 1 chút, nhưng ý nghĩ vẫn vậy nha^^~)



Mộ Hàn Dạ nghe vậy liền hứng thú, như thế xem ra, hai người này có tám chín phần là tâm phúc của Chu Giác? Đương nhiên tâm phúc gì đó không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là bốn chữ lấp lánh ánh vàng Cùng! Nhau! Lớn! Lên, vì thế Thất Tuyệt Vương quyết đoán thay đổi chủ ý, hướng ngoài cửa sổ huýt sáo một tiếng, sau khi gọi ảnh vệ tới dặn dò vài câu, liền kéo hai người kia xuống.



“Ngươi muốn mang bọn họ đi đâu?” Hoàng Đại Tiên nhíu mày.



“Tạm thời giữ lại, nói không chừng có thể moi ra một ít chuyện của Chu Giác.” Mộ Hàn Dạ ngồi ở trên ghế, “Ra ngoài ăn bữa cơm cũng gặp phải, đây gọi là có được mà chẳng tốn công.”



Thẩm Thiên Lăng thật lòng cảm thấy vận khí của mình không khỏi có chút kỳ lạ rồi, cư nhiên như vậy cũng có thể gặp phải phản tặc.



“Coi như là chuyện tốt.” Tần Thiếu Vũ đút cho y một viên bánh trôi hoa quế, “Đã nói Lăng nhi là phúc tinh mà.”



“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm.



Ánh mắt Mộ Hàn Dạ rất tha thiết, trên mặt tràn ngập chờ mong.



Hoàng Đại Tiên bình tĩnh nói, “Ngươi cũng muốn được đút?”



Mộ Hàn Dạ quyết đoán gật đầu, hơn nữa vui vẻ nói, “A Hoàng nguyện ý?”



“Ta nguyện ý hay không không quan trọng.” Hoàng Đại Tiên buông chén rượu, “Chỉ sợ Thẩm công tử sẽ không nguyện ý, Tần cung chủ cũng sẽ đập ngươi.”



Mộ Hàn Dạ: …



Thẩm Thiên Lăng cúi đầu nghẹn cười, ngay cả bả vai cũng run lên.



Tần Thiếu Vũ như cười như không, cũng rất có hưng trí nhìn Mộ Hàn Dạ.



Thất Tuyệt Vương ngữ điệu sủng nịnh, “A Hoàng thật là tiểu nhân nhi nghịch ngợm



Da đầu Thẩm Thiên Lăng run lên, nhanh chóng uống một hớp rượu nếp lớn cho đỡ sợ.



Hoàng Đại Tiên lại là mặt không đổi sắc, tiếp tục tự mình ăn thức ăn, hiển nhiên đã sớm quen với tình huống kinh người này.



Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng cảm khái, loại ngày tháng thế này cũng không dễ sống a…



Sau khi mọi người cơm nước xong xuôi, liền song song cáo từ rời đi. Mộ Hàn Dạ cùng Hoàng Đại Tiên trở về khách sạn, Thẩm Thiên Lăng thì cùng Tần Thiếu Vũ trở lại Hoàng cung



“Cung chủ, công tử.” Mấy ám vệ cũng đang ở dưới lầu uống canh hoành thánh, sắc mặt rất hồng nhuận, nhưng lại có chút bơ phờ.



“Xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.



Ám vệ lập tức cáo trạng, “Thủ hạ của Thất Tuyệt Vương không để ý tới chúng ta.” Quả thực không thể chịu nổi a, chúng ta chỉ là muốn làm quen với đồng bọn đến từ dị quốc thôi mà a!



Cư nhiên bị cự tuyệt tàn khốc.



Phi thường đau khổ.



Hết