Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 70 : Bí mật bích tuyền tỳ!
Ngày đăng: 21:04 19/04/20
Ở khách điếm trong thành, sau khi Hoàng Đại Tiên rửa mặt xong thì ngủ sớm, còn Mộ Hàn Dạ thì đi đến phòng cách vách.
“Vương.” Ảnh vệ vốn đang ngồi bên bàn, sau khi nhìn thấy hắn đi vào lập tức đứng dậy, một tay nắm chặt thành quyền đặt ở trước ngực, đồng loạt khom mình hành lễ.
“Hai người kia cần phải giam giữ cho tốt.” Mộ Hàn Dạ nói, “Sáng mai bổn vương tự mình thẩm vấn.”
Ảnh vệ gật đầu lĩnh mệnh, biểu tình có chút muốn nói lại thôi.
“Còn có chuyện gì?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
“Kỳ thật cũng không phải là chuyện lớn.” Một ảnh vệ trong đó nói, “Lúc trước khi thuộc hạ mang phạm nhân xuống lầu, thì đụng phải thủ hạ Truy Ảnh Cung chủ.”
“Gây xung đột? ” Mộ Hàn Dạ nhíu mày.
“Cái này thì không có.” Biểu tình ảnh vệ hoang mang, “Nhưng không biết vì sao, sau khi nhìn thấy chúng ta, bọn họ hình như rất cao hứng, còn cực lực giữ lại nói phải cùng ăn một chén hoành thánh.”
Mộ Hàn Dạ bật cười.
Ảnh vệ tiếp tục nói, “Nhưng lúc trước thuộc hạ chưa bao giờ gặp qua những người đó.” Cho nên hoàn toàn không hiểu nổi bọn họ rốt cục xuất phát từ loại tâm tính gì, mới có thể bày ra loại biểu tình giống như cửu biệt trùng phùng này!
“Lần sau nếu lại gặp phải chuyện như vậy, trốn xa một chút là được.” Mộ Hàn Dạ nói, “Tận lực không gây xung đột.”
Ảnh vệ gật đầu lĩnh mệnh, mang theo vô vàn khó hiếu đối với phong tục trung thổ mà lên giường nghỉ ngơi. Mộ Hàn Dạ thì trở về phòng cách vách, sau khi cởi áo thì nhẹ tay nhẹ chân xốc góc chăn lên giường.
Tuy nội lực của Hoàng Đại Tiên không tính là cao cường, nhưng tóm lại cũng là người tập võ, không thể không cảm nhận được chuyện “Có người nằm ở bên người mình” như thế này, càng không có khả năng không cảm thấy rằng, người nọ vẫn đang cố ý vô tình sờ lên mông mình.
Sau một lúc lâu, Hoàng Đại Tiên không thể nhịn được nữa, “Thất Tuyệt Vương tự trọng!”
“Di? !” Thanh âm Mộ Hàn Dạ cực kì vui sướng, “A Hoàng còn chưa ngủ?”
Hắn có thể ngủ mới là gặp quỷ đó biết không! Hoàng Đại Tiên phẫn nộ ngồi dậy, “Ta qua cách vách ngủ.”
“Ta đây cũng qua cách vách.” Mộ Hàn Dạ vội vàng ôm lấy gối đầu.
Hoàng Đại Tiên bị hắn chọc tức đến muốn cười.
“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ cọ cọ lên mặt hắn.
Trong lòng Hoàng Đại Tiên không còn biết nói gì.
Đáy mắt Mộ Hàn Dạ nóng bỏng.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hoàng Đại Tiên cũng không biết phải đối mặt với hắn như thế nào.
“A Hoàng có biết Thất Tuyệt quốc ta có một phong tục không?” Mộ Hàn Dạ đột nhiên hỏi.
“Ta không biết, cũng không muốn biết.” Hoàng Đại Tiên không lưu cho hắn một con đường sống.
Nhưng Mộ Hàn Dạ hiển nhiên sẽ không cảm thấy cách trở gì, chỉ cao hứng phấn chấn nói, “Chúng ta luôn luôn lấy tả vi tôn (bên trái là cao nhất, được quý trọng nhất), cho nên một khi thành thân, sẽ đem tên của ái nhân xăm lên ngực trái.”
Hoàng Đại Tiên nói, “Nga.”
Ánh mắt Mộ Hàn Dạ bị tổn thương, “Chỉ một chữ ‘nga’ thôi sao?”
Hoàng Đại Tiên tự mình nằm lại trên giường.
Mộ Hàn Dạ tiếp tục nói, “Ta đã đem tên A Hoàng xăm lên người rồi.”
Hoàng Đại Tiên: …
Mộ Hàn Dạ nói, “A Hoàng có muốn xem không?”
Hoàng Đại Tiên quyết đoán lắc đầu, trên thực tế nếu có cơ hội, cả đời hắn cũng không muốn xem.
Thanh âm Mộ Hàn Dạ đầy ủy khuất, “Nhưng ta muốn cho A Hoàng xem.”
Hoàng Đại Tiên quyết đoán nhắm mắt.
Ngay sau đó, trên môi liền truyền đến xúc cảm ấm nóng, ẩm ướt.
Hoàng Đại Tiên nhận ra, từ lúc bắt đầu gặp Mộ Hàn Dạ, chính mình sẽ thường xuyên sinh ra cảm giác thoát lực.
Dưới thế công bám dính người của Mộ Hàn Dạ, trên đường hai người đến đây cũng đã hôn ít nhất trên trăm lần, cho nên Hoàng Đại Tiên cũng không có phản ứng quá khích gì, chỉ là vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, mong rằng hắn mau hôn xong rồi yên tĩnh lại.
“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ ghé vào lỗ tai hắn nói, “Ngươi liếc mắt nhìn một cái đi, chỉ liếc mắt một cái thôi.”
Ánh mắt Hoàng Đại Tiên đầy bất đắc dĩ.
“Ngọc ốc biển còn có một cái tên, gọi là Thất Nhật Hồn.” Mộ Hàn Dạ nói, “Tần huynh có biết là ý gì không?”
Tần Thiếu Vũ lắc đầu.
“Tương truyền sau khi người ta chết, sẽ hồi hồn trở về nhà vào đêm thứ bảy, gặp lại thân nhân một lần.” Mộ Hàn Dạ nói, “Mà dân chúng trên Hải Loa đảo lúc ấy chính là dùng ngọc ốc biển đặt vào bên trong đèn lồng, làm vật dẫn hồn.”
“Ban đêm có thể sáng lên?” Tần Thiếu Vũ đoán.
“Đúng là như thế.” Mộ Hàn Dạ gật đầu.
“Nhưng ta chưa từng thấy qua Huyền Hải Ngọc sáng lên.” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
“Đã bị phong hoá mấy trăm năm, không sáng lên cũng là bình thường.” Mộ Hàn Dạ cầm lấy Huyền Hải Ngọc, hơi dùng sức bẻ thành hai đoạn.
“Uy!” Thẩm Thiên Lăng giật mình, ngươi không cần vừa nói gió thì đã tạo mưa a, cư nhiên cứ như vậy mà bóp nát sao!
Tần Thiếu Vũ cũng có chút nhíu mày.
Mộ Hàn Dạ lấy tay che khuất một phần ánh sáng, quả nhiên liền thấy ở chỗ ngọc bội nứt ra, có một vòng ánh sang màu lam nhàn nhạt.”
“Cũng giống như dạ minh châu thôi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Vậy nó có liên quan gì tới Bích Tuyền Tỳ?”
“Độ giòn của ngọc ốc biển rất cao, cho nên dù có màu sắc trong suốt, đẹp đẽ, nhưng cũng không được dân chúng hoan nghênh nhiều. Năm đó công tượng sở dĩ dùng nó, là vì nó có thể tự mình sáng lên.” Mộ Hàn Dạ nói, “Vừa vặn là một đôi với Bích Tuyền Tỳ.”
“Nga?” Tần Thiếu Vũ nổi hứng thú, “Nghe qua hình như có chút thú vị.”
“Ngọc thạch cũng chia ra âm dương.” Mộ Hàn Dạ chỉ chỉ lên cái lỗ trên Bích Tuyền Tỳ, “Lúc trước ta vẫn không luôn không hiểu chỗ này dùng để làm gì, bất quá liên hệ với chất liệu làm thành Huyền Hải Ngọc, thì trong chốc lát đã nghĩ ra.”
“Nghĩ ra cái gì?” Thẩm Thiên Lăng rất hiếu kì.
Mộ Hàn Dạ cười cười, “Vừa vặn trong khách sạn này có một gian ám thất nằm dưới lòng đất, vốn là dùng tồn trữ mấy khối băng để sử dụng, bây giờ vừa lúc ta mượn được, Thẩm công tử đến đó nhìn là biết.”
Ám thất dưới lòng đất có chút trơn ướt, Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng đi xuống. Mộ Hàn Dạ vốn cũng muốn ôm Hoàng Đại Tiên, kết quả là bị cự tuyệt như trong dự kiến, đành phải tâm không cam lòng không nguyện đi theo ở cuối cùng.
Ngọn nến trên bàn leo lắt chớp động, Thẩm Thiên Lăng cảm thấy sau lưng có chút run lên, bởi vì y cảm thấy loại cảnh tượng này rất khủng bố.
“Trên Bích Tuyền Tỳ có một lỗ hổng, ban đầu ta tưởng là bị ai đó không cẩn thận làm vỡ.” Mộ Hàn Dạ nói, “Hiện tại nhìn kỹ, mới phát hiện không phải vô tình bị rơi vỡ, mà là được cố ý tạo ra, đây cũng là lí do vì sao công tượng lại đem ngọc thạch khắc thành hình dạng chiếc đũa.”
Khi nói chuyện, hắn cũng mài một khối nhỏ từ trên ngọc bội xuống, dùng nội lực tạo thành bột phấn, tỉ mỉ rải vào trong lỗ hổng của Bích Tuyền Tỳ, sau đó phất tay quét qua ngọn nến.
Tia sang trong suốt màu lam ở bên trong ngọc bội càng ngày càng sáng, Thẩm Thiên Lăng tựa vào trong ngực Tần Thiếu Vũ, nhìn đến không hề chớp mắt, trong lòng cũng càng lúc càng kinh ngạc.
Bởi vì màu sắc trước đó của Bích Tuyền Tỳ vốn rất giống màu đen, thế mà hiện tại lại từng chút từng chút trở nên trong suốt, hiển hiện ra những đường vân loang lổ, sau một lát, chùm tia sáng màu lam rốt cục xuyên thấu ngọc tỷ, chiếu ra một áng văn tự trên tường.
“Lạc Thác văn?” Mộ Hàn Dạ hỏi Hoàng Đại Tiên.
Hoàng Đại Tiên hiển nhiên cũng bị một màn trước mắt làm kinh ngạc, sau một lúc lâu mới gật gật đầu.
“Có ý gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Là về chuyện bản đồ Thủy long mạch, bất quá có vãi chữ rất lạ, ta muốn chép xuống trước.” Hoàng Đại Tiên lấy lại bình tĩnh, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào văn tự trên tường, như sợ giây tiếp theo sẽ biến mất.
Ảnh vệ nhanh chóng đưa tới giấy bút, Hoàng Đại Tiên đốt lên ngọn nến mờ nhạt trong góc, múa bút thành văn sao chép đoạn văn tự kia xuống. Thẩm Thiên Lăng nhỏ giọng nói với Tần Thiếu Vũ, “Ngươi còn nhớ không, lần trước ta đã nói trên tường có chữ viết đó?”
Tần Thiếu Vũ nghĩ nghĩ, “Lần chúng ta ân ân trong mật thất?”
“Nhỏ tiếng một chút a!” Thẩm Thiên Lăng khẩn trương.
“Nếu lúc đó tiếp tục điều tra, nói không chừng đã sớm tìm ra bí mật.” Tần Thiếu Vũ bỗng bật cười, “Đáng tiếc tạo hóa trêu người.”
Thẩm Thiên Lăng nói, “Rõ ràng là vì ngươi quá cầm thú!”
“Mật thất là dùng dạ minh châu để chiếu sáng, đại khái cũng có chút tác dụng với Bích Tuyền Tỳ, cho nên mới có chữ viết lướt qua vài giây.” Thừa dịp không có người chú ý, Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ y, “Lăng nhi thật lợi hại, đã sớm phát hiện ra bí mật lớn như vậy!”
Không cần tùy tiện hôn loạn a! Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng nhìn Mộ Hàn Dạ —— may mắn Thất Tuyệt Vương đang nhìn Hoàng Đại Tiên không chuyển mắt, cho nên vẫn chưa chú ý tới động tác nhỏ của hai người.
Đợi đến khi Hoàng Đại Tiên chép xong, mọi người liền ra khỏi ám thất. Vừa vặn đụng phải ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang vừa tới, nói Hoàng Thượng hỏi Tần cung chủ và Thẩm công tử khi nào hồi cung, buổi tối có yến hội tại Ngự Hoa viên.
“Cứ nói Lăng nhi nhà ta bực bội, buổi tối không nhất định sẽ trở về dự được.” Tần Thiếu Vũ nói.
Thẩm tiểu thụ: …
Không cần mỗi lần đều lấy ta làm tấm chắn a.
Hết