Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 71 : Cùng đi đông bắc thế nào?
Ngày đăng: 21:04 19/04/20
Lạc Thác văn trong ngọc tỷ tuy rất hiếm có, nhưng đại đa số đều là ca công tụng đức, đợi sau khi Hoàng Đại Tiên phiên dịch xong, mọi người mới phát hiện trong đó chỉ có một đoạn nhỏ là hữu dụng, chính là nơi giấu kín bản đồ Thủy long mạch.
“Cửu Phong Sơn ở cực Bắc,” Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm, “Tần huynh có biết nơi này không? “
“Có nghe qua, bất quá chưa đến bao giờ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cực bắc là hoang nguyên băng thiên tuyết địa, nếu không phải bất đắc dĩ, sẽ không có ai muốn tới đó.”
“Là vì có chín ngọn núi ở cùng một chỗ sao? ” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Chỉ là truyền thuyết thôi, nghe nói có chín vị tiên nhân từng đấu pháp ở nơi đó, cho nên nó mới có tên này.”
“Nhưng phạm vi cũng không hề nhỏ.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Cho dù chúng ta biết rõ là ngọn núi nào, nhưng xung quanh là băng thiên tuyết địa, cũng không nhất định có thể tìm được.”
“Hẳn là không đến mức đơn giản như vậy.” Tần Thiếu Vũ cầm lấy bản văn phiên dịch của Hoàng Đại Tiên, “Lúc Chu vương chạy trốn đến cực bắc, tình thế tất nhiên đang cực kỳ cấp bách, ai còn có tâm tình viết một đoạn văn dài để thổi phồng hắn chứ.”
“Ngươi là nói trong đoạn văn này còn ẩn chứa huyền cơ?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Chỉ là đoán mà thôi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bất quá vô luận thế nào, ít nhiều gì cũng có được chút manh mối.”
“Bước tiếp theo Tần huynh định làm như thế nào?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
Tần Thiếu Vũ bật cười, “Những lời này hình như phải do ta hỏi mới đúng, cũng không phải Vân Lam Thành thiếu nước.”
“Một hồi huynh đệ, không bằng cùng đi Đông Bắc?” Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm, “Tạm thời giúp ta gạt Sở hoàng thì sao.”
“Ngươi muốn một mình đến Đông Bắc trước để tìm bản đồ?” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Sở Uyên làm người khôn khéo cỡ nào chứ, ngươi và ta đột nhiên cùng đến Đông Bắc, hắn không thể không có chút suy đoán.”
“Cớ thì muốn tìm là có thôi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Không tính là vấn đề lớn lao gì.”
“Nhưng vì sao ta phải đi?” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Lăng nhi sợ lạnh, huống hồ ở Đông Bắc còn có người y không thích.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Tuy rằng lại làm bia đỡ đạn lần nữa nhưng Ngâm Vô Sương quả thật rất phiền a!
Vì thế Thẩm tiểu thụ kiên định nói, “Ừ, ta không muốn đi.”
Mộ Hàn Dạ nói, “Nhưng ở Đông Bắc nói không chừng còn có bảo tàng.”
“Thì sao?” Tần Thiếu Vũ không cho là đúng, “Truy Ảnh Cung không thiếu nhất chính là tiền.”
Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng gật đầu, không sai, làm ở phòng thu chi, ta hoàn toàn có thể chứng minh điểm này!
“Tiền a, không ai ngại nhiều cả.” Mộ Hàn Dạ nói, “Không bằng làm giao dịch đi? Nếu thật sự có thể tìm ra bí mật, ta chỉ cần Thủy long đồ, toàn bộ bảo tàng giao cho Tần huynh.”
“Lăng nhi sợ lạnh.” Tần Thiếu Vũ lại lặp lại lần nữa.
“Có Tần huynh ở đó, Thẩm công tử sao lại cảm thấy lạnh.” Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Ân ái như thứ, hẳn là nhìn một cái cũng sẽ toàn thân lửa nóng mới đúng chứ.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Cái loại tác dụng vớ vẩn này!
“Ý của Tần huynh như thế nào?” Mộ Hàn Dạ hiển nhiên là quyết tâm phải kéo hắn xuống nước.
“Giúp ngươi gạt Sở Uyên, chuyện này không thành vấn đề.” Tần Thiếu Vũ nhướn mày, “Bất quá theo ngươi đến Đông Bắc, ta phải suy xét hai ngày rồi mới có thể trả lời.”
“Không thành vấn đề.” Mộ Hàn Dạ rất sảng khoái, “Tóm lại ta đang muốn ở Vương Thành thêm một hồi, có thời gian chờ mà.”
Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ —— thật sự muốn đi sao?
Tần Thiếu Vũ cười cười, đưa tay xoa xoa đầu y.
Thẳng đến đêm khuya, Tần Thiếu Vũ mới mang Thẩm Thiên Lăng trở về Hoàng cung, vào cửa chỉ thấy Diệp Cẩn đang ở trong phòng chờ, Mao Cầu ngồi ở trên bàn kêu chíp chíp, trên người khoác một kiện áo choàng chói lọi.
Thẩm Thiên Lăng giật mình, “Long bào? !”
“Ừ.” Diệp Cẩn gật đầu, “Ta cắt đó.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Ngươi còn có thể ngỗ nghịch hơn một chút nữa không.
“Y phục cũ mà thôi.” Diệp cốc chủ ôm Mao Cầu xoa xoa, “Mặc đồ thừa của hắn, chúng ta còn ngại ủy khuất đó, đúng không?”
Mao Cầu mặc dù có chút choáng, bất quá vẫn rất nghiêm túc chíp một tiếng.
“Lại cãi nhau với Thiên Phong?” Tần Thiếu Vũ ngồi đối diện y.
Diệp Cẩn cả giận nói, “Cái gì gọi là ‘lại’ cãi nhau!”
“Vậy sao tới bây giờ còn chưa trở về nghỉ ngơi.” Thẩm Thiên Lăng cũng có chút buồn bực, “Đã rất muộn rồi.”
“Tất nhiên là vì chờ các ngươi.” Diệp Cẩn nói, “Sở Uyên đang hỏi về Huyền Hải Ngọc, các ngươi lại chưa trở về.”
Ách… Thẩm tiểu thụ thật 囧.
“Làm sao?” Diệp Cẩn nhíu mày.
Tần Thiếu Vũ lấy ra hai mảnh ngọc bội bị bẻ gãy, đặt ở trên bàn.
Mộ Hàn Dạ vội vàng khen ngợi, “A Hoàng thật là thông minh khéo tay.”
Hoàng Đại Tiên ngồi lại bên giường, muốn ngủ tiếp, Mộ Hàn Dạ lại nói, “A Hoàng không ngại phẫn thành thị vệ của ta chứ?”
Hoàng Đại Tiên nhíu mày, “Vì sao nhất định muốn ta tiến cung?”
“Bởi vì Chu Giác rất có khả năng đang ở Vương Thành.” Mộ Hàn Dạ ngồi xổm trước người hắn, “Ta sẽ không để ngươi mạo hiểm.”
“Có ảnh vệ.” Hoàng Đại Tiên nói.
“Ta muốn đích thân bảo hộ ngươi.” Mộ Hàn Dạ bắt lấy tay hắn kéo qua, ghé vào bên miệng hôn hôn.
Hoàng Đại Tiên: …
“Ta đã thay ngươi chuẩn bị tốt y phục.” Mộ Hàn Dạ lấy ra từ trong ngăn tủ, lại bổ sung nói, “Đương nhiên là y phục Vương hậu cũng có, A Hoàng nếu muốn mặc —— “
“Đi ra ngoài.” Hoàng Đại Tiên cầm lấy y phục thị vệ, sắc bén cắt ngang lời hắn.
Mộ Hàn Dạ đi tới cửa lại quay đầu, ánh mắt long lanh nói, “Trên y phục Vương hậu có châu ngọc, còn có bảo thạch.”
Có liên quan gì tới ta đâu! Hoàng Đại Tiên không thể nhịn được nữa, một cước đem hắn đạp ra ngoài.
Mộ Hàn Dạ tựa vào cửa, đáy mắt có chút ý cười.
Lá gan quả thực càng lúc càng lớn a…
“Đi thôi.” Sau khi đổi xong y phục, Hoàng Đại Tiên ra cửa gọi hắn.
Mộ Hàn Dạ giúp hắn sửa sang lại y phục, cùng nhau xuống lầu.
Trong viện khách sạn, một nhánh quân đội đang túc mục mà đứng, Hoàng Đại Tiên giật mình, “Người của ngươi?”
“Đã sớm canh giữ trong Vương Thành.” Mộ Hàn Dạ cười cười, “Đây xem như lần đầu tiên ta và Sở hoàng chính thức gặp mặt, cũng không thể đến một than một mình.”
Vậy sáng nay ngươi còn giả đáng thương cái gì! Hoàng Đại Tiên giận, tự mình xoay người nhảy lên một con ngựa. Ra cửa mới phát hiện, Mộ Hàn Dạ đối với lần bang giao này xem như tuyệt đối coi trọng, quân đội ít nhất cũng có hơn trăm người, còn mang theo mười xe lớn đầy cống phẩm, rất là khiến người chú ý, cho dù là ai cũng thấy được thành ý trong đó.
Vương Thành tất nhiên là có tai mắt của Chu Giác, kể từ đây, cũng tương đương với việc Mộ Hàn Dạ công khai triệt để đứng về phía Sở Uyên, chỉ sợ trong lòng Chu Giác sẽ nghẹn thêm một cái gai.
Sở Uyên cũng đã sớm dẫn theo triều thần đứng trước Sùng Dương Môn, xem như cho Mộ Hàn Dạ mặt mũi.
“Bên ngoài thật náo nhiệt.” Thẩm Thiên Lăng vừa ăn điểm tâm, vừa hiếu kì vói đầu ra ngoài xem.
“Tiếng pháo mừng.” Tần Thiếu Vũ nói, “Muốn đi xem náo nhiệt?”
“Không đi.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Còn không bằng đi tìm Diệp đại ca, sáng sớm y đã mang con đến dược quán, chỗ đó không chừng còn có thứ chơi vui hơn.”
“Đi thôi.” Tần Thiếu Vũ giúp y lau miệng, “Mang ngươi đi tìm y.”
Thái Y viện rất lớn, dược quán cũng không nhỏ, Diệp Cẩn ôm Tiểu Phượng Hoàng nhìn trái nhìn phải, còn chưa nghĩ ra phải lấy cái gì, ngẩng đầu đã thấy Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng đi đến, vì thế kỳ quái nói, “Sao các ngươi lại đến đây?”
“Rãnh rỗi không có gì làm, thuận tiện đến đây nhìn một chút.” Tần Thiếu Vũ tùy tay cầm lấy một gốc dược liệu, “Nhân sâm?”
“Ngươi cũng biết nhân sâm, không được gây rối.” Diệp Cẩn đuổi người, “Qua bên kia, bên kia có thứ ngươi cảm thấy hứng thú.”
“Cái gì?” Tần Thiếu Vũ đi theo hướng y chỉ, chỉ thấy trên tường có bảy tám ngăn kéo, tùy tay kéo ra một ngăn, lại thấy bên trong chỉ có chứa mấy bó dược liệu, “Là cái gì?”
“Hồn Đoạn Thảo.” Diệp Cẩn còn đang vội vàng chọn dược liệu.
“Độc dược?” Tần Thiếu Vũ tùy tay cầm lấy một bó.
Diệp Cẩn nói, “Dùng để thôi tình.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Tẩu tử của y quả thật trắng trợn!
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, đóng ngăn kéo lại.
Khó thấy được nam nhân của mình chính trực như thế, Thẩm Thiên Lăng ngược lại có điểm chấn kinh.
Diệp Cẩn cũng rất ngoài ý muốn, “Ngươi cư nhiên không cần?” Chẳng lẽ không không phải là mang đi toàn bộ sao!
Tần Thiếu Vũ nói, “Truy Ảnh Cung rất nhiều.”
Mặt Thẩm Thiên Lăng nháy mắt đỏ bừng, ngươi không cần phải nói ra a!
Diệp Cẩn ghét bỏ nhìn hắn một cái, tiếp tục chuyển qua bên kia tìm dược liệu.
Thẩm Thiên Lăng giận dữ tống cho Tần Thiếu Vũ một cước, thuận tiện nhìn nhìn mấy ngăn kéo kia, lại cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.
“Đi.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa khuôn mặt y, “Chúng ta đi lấy mấy món thảo dược quý hiếm, trở về đưa cho Hoa Đường.”
“Trong cung sao lại có loại dược này?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu chỉ vào ngăn kéo, “Hoàng Thượng thì còn độc thân, những người khác thì đều là cung nữ và thái giám.”
Mấy thứ này không phải chỉ dùng cho hậu cung sao? Rõ ràng không nên tồn tại lúc này a!
Hết