Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 96 : Gia tộc canh giữ trường bạch tuyết sơn!
Ngày đăng: 21:04 19/04/20
Kỳ thật dựa theo thường lệ, mặc kệ Thẩm tiểu thụ té ngã ở đâu, chỉ cần nằm trong phạm vi tầm mắt của Tần Thiếu Vũ, thì trên cơ bản chỉ bị hoảng sợ chứ không có gì nguy hiểm, mười lần có chín lần sẽ đỡ được.
Nhưng lần này lại là ngoại lệ. Cũng không phải vì khoảng cách quá xa, mà là vì… trong lòng Thẩm Thiên Lăng còn ôm một Mao Cầu.
Vào thời điểm nương nó ngã sấp xuống, Mao Cầu cũng thuận thế bị quăng ra ngoài, lấy tư thế của một viên đạn pháo mà lao về phía cha nó, Tần Thiếu Vũ theo bản năng đưa tay chụp lấy, lại muốn tới đỡ Thẩm Thiên Lăng nhưng đã không còn kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn y ngã sấp trên đất.
“Công tử!” Ám vệ giàn giụa nước mắt lao tới, trong lòng vô cùng ảo não! Bởi vì trong tích tắc vừa rồi, tất cả mọi người đều muốn chạy tới đỡ y, nhưng lại cảm giác loại cơ hội này vẫn nên để cho cung chủ, vì thế thoáng chần chờ, sau đó… vốn không có sau đó.
“Lăng nhi.” Tần Thiếu Vũ cũng hoảng sợ, nhanh chóng chạy tới ôm lấy y, “Không sao chứ?”
“Không sao không sao.” Thẩm Thiên Lăng cảm thấy vô cùng khổ sở, chân cũng chỉ hơi đau, nhưng vừa rồi chống tay trên mặt đất thô ráp, nên bị xước hết một mảng da lớn, máu chảy đầm đìa .
“Chíp! ! !” Hai mắt Mao Cầu đầy khiếp sợ, tri kỷ vươn móng vuốt muốn an ủi nương nó một chút.
Ám vệ nhanh chóng ôm thiếu cung chủ nhà mình vào trong lòng, lại xoay người đi gọi Diệp Cẩn đến đây.
“Sao lại ngã thành như vậy.” Diệp Cẩn thấy thế nhíu mày.
“Không cẩn thận.” Thẩm Thiên Lăng cảm thấy hai tay nóng ran, giống như vừa cầm phải ớt Triêu Thiên!
“Nhiều người ở đây như vậy, lại không có ai đỡ được sao.” Diệp Cẩn mở hòm thuốc ra, cẩn thận giúp y xử lý miệng vết thương.
“Đau.” Thẩm Thiên Lăng đau đến hít khí lạnh.
Mao Cầu dùng cánh ngắn che mắt.
Ám vệ quyết định lấy chết tạ tội.
Tần Thiếu Vũ thấy mà phiền, vung tay đuổi cả đám ra ngoài.
“Trên đất không sạch sẽ, miệng vết thương phải cẩn thận xử lý.” Diệp Cẩn nói, “Kiên nhẫn một chút.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng cảm thấy bản thân vô cùng xui xẻo.
“Tật xấu đi không nhìn đường khi nào mới sửa được đây.” Tần Thiếu Vũ đưa tay xoa xoa mặt y, nửa là đau lòng nửa là bất đắc dĩ.
Sao chỉ một khắc không ở bên cạnh mà đã gặp phải loại chuyện không may này.
Đợi sau khi miệng vết thương xử lí xong, hai tay Thẩm Thiên Lăng đã bị bó thành bánh chưng, chân trái cũng có dấu hiệu bị trật, nằm trên giường rất là oán niệm.
“Lần sau còn bất cẩn như vậy, coi chừng ta đánh mông ngươi.” Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn hôn y, “Nhớ kĩ chưa?”
“Vừa rồi là do ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Thẩm Thiên Lăng biện giải.
“Ta nghe hết rồi.” Tần Thiếu Vũ buồn cười, “Chỉ đơn giản là tìm thấy bạc ở khách sạn Cẩm Lý thôi, các ngươi ở trong viện nói lớn như vậy, sao ta có thể không biết.”
Ngữ điệu Thẩm Thiên Lăng u ám, “Cho nên ta bị té mà một chút giá trị cũng không có?”
“Chuyện khách sạn cứ giao cho bọn Thiên Phong xử lí đi.” Tần Thiếu Vũ nắm cổ tay y, “Chúng ta không đi đâu cả.”
“Với bộ dáng này, cho dù ta muốn đi cũng không đi được.” Thẩm Thiên Lăng duỗi thẳng hai tay, cảm thấy mình thật giống xác ướp.
Nếu bị thương, vậy tất nhiên không thể tiếp tục chạy bộ, cũng không thể tiếp tục ăn uống điều độ, cho nên kế hoạch giảm béo đành phải tạm thời mắc cạn.
“Há miệng.” Tần Thiếu Vũ gắp một khối thịt nướng đưa đến miệng y.
“Không.” Thẩm tiểu thụ rất có nguyên tắc, “Muốn ăn đồ chay.”
“Đồ chay cái gì, há miệng!” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.
“Ngươi phải tôn trọng lựa chọn của người bị thương.” Thẩm Thiên Lăng có ý tranh thủ quyền lợi.
Sau đó y liền bị cưỡng bức nhét cho một miếng thịt.
Thẩm Thiên Lăng: …
“Ta thích là được, quản những người khác làm cái gì.” Tần Thiếu Vũ đút y uống canh.
“Càng ngày càng béo thì làm sao.” Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nhắc nhở hắn, “Thế giới có đầy ánh mắt kỳ quái của người khác đó.”
“Ai dám thấy ngươi kỳ quái, ta liền đánh hắn cho ngươi.” Tần Thiếu Vũ lại đút cho y một đũa thịt gà, “Đánh đến đối phương không dám kỳ quái nữa mới thôi.”
Thẩm Thiên Lăng cảm thấy mình không có cách nào câu thông với hắn.
Hoàn toàn chính là một kẻ dã man.
Mà cùng lúc đó, dân chúng trong Phong Tuyết Thành cũng đang vô cùng lo lắng, bởi vì nghe nói Thẩm công tử té bị thương ! Tuy vì nguyên nhân thời tiết, nên dân chúng nơi này không giống người ở Giang Nam, thích ra ngoài trà dư tửu hậu tám chuyện trên trời dưới đất, nhưng tính nhiều chuyện thì vẫn phải có! Lúc mọi người thấy ám vệ ủ rũ xuất hiện trên đường lớn, đều cảm thấy rất kỳ quái, vì thế ai nấy xông lên hỏi nguyên do —— phải biết bình thường bọn họ luôn rất vui vẻ, trên mặt lúc nào cũng hiện vẻ tươi cười, giống như mỗi ngày đều là tết.
“Công tử bất cẩn té một cái, tay bị thương.” Ám vệ còn đang đắm chìm trong tự trách vì vô trách nhiệm chưa thể thoát ra.
“Vầy là xong?” Mộ Hàn Dạ giật mình, “Mới lau hai cái mà.”
“Người trung thổ chúng ta tắm như thế đó.” Hoàng Đại Tiên đứng lên, “Tự mình mặc y phục.”
“Ta đây tự mình tắm.” Mộ Hàn Dạ ngồi yên không chịu ra.
Hoàng Đại Tiên mặc kệ hắn.
Mộ Hàn Dạ cường điệu, “Hai tay.”
Hoàng Đại Tiên tự mình trèo lên giường.
Mộ Hàn Dạ: …
Hoàng Đại Tiên chui vào ổ chăn.
Mộ Hàn Dạ: …
Hoàng Đại Tiên xoay mặt vào tường.
Mộ Hàn Dạ: …
Hoàng Đại Tiên gắt gao nắm chặt quyền đầu.
Nửa nén hương sau, Hoàng Đại Tiên phẫn nộ từ trên giường đứng dậy, mang theo biểu tình muốn ăn thịt người ngồi bên cạnh Mộ Hàn Dạ, lấy khăn qua lau loạn khắp nơi, bọt nước văng tung tóe, giống hệt như lúc rửa khoai tây khi còn bé.
Mộ Hàn Dạ hiển nhiên cũng bị điệu bộ mạnh mẽ này của hắn làm cho chấn động, một câu cũng không nói nên lời!
“Đứng lên!” Sau khi lau xong, Hoàng Đại Tiên rống giận.
Mộ Hàn Dạ nhanh chóng đứng lên.
Hoàng Đại Tiên tiếp tục rửa khoai tây, thậm chí còn kéo xuống cả cái khăn buộc quanh eo hắn, thuần thục lau sạch sẽ, sau đó vung khăn đứng lên.
Toàn thân Mộ Hàn Dạ đều bị lau đến đỏ ửng, đứng trong dục dũng vô tội nhìn hắn.
Hoàng Đại Tiên thở hồng hộc.
Mộ Hàn Dạ thật cẩn thận nắm lấy tay hắn.
Hoàng Đại Tiên nhìn hắn một lát, đại khái là vì chuyện vừa rồi rất quỷ dị, hoặc là vì biểu tình rất mờ mịt của Mộ Hàn Dạ, nên bỗng dưng cảm thấy có chút buồn cười, cuối cùng liền thật sự bật cười.
“Ta có thể ra chưa?” Thấy hắn cười, Mộ Hàn Dạ mới xem như nhẹ nhàng thở ra, khôi phục lại biểu tình vô lại như lúc trước.
Hoàng Đại Tiên tùy tay kéo qua một cái khăn lớn bên cạnh, trùm lên đầu hắn, sau đó đi đến ngăn tủ lấy ra một bộ tiết y sạch sẽ.
Mộ Hàn Dạ vội vàng đưa tay đón lấy.
Hoàng Đại Tiên lướt qua hắn, tự mình buông màn lên giường, đem tiết y bị hắn làm ướt ném ra.
Mộ Hàn Dạ như trong dự kiến vọt vào.
Hoàng Đại Tiên mới mặc y phục được một nửa, dùng vẻ mặt không biết nói gì nhìn hắn.
“Ta giúp ngươi.” Mộ Hàn Dạ cúi đầu hôn nhẹ hắn.
Hoàng Đại Tiên nhắm mắt giơ tay.
Đáy mắt Mộ Hàn Dạ có chút ý cười, nhẹ tay nhẹ chân giúp hắn mặc y phục, sau đó đem người ôm vào lòng.
Giường sưởi ở Đông Bắc rất ấm, lồng ngực của người bên cạnh lại càng ấm.
Hoàng Đại Tiên ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt Mộ Hàn Dạ rất ôn nhu.
“Bắt đầu từ lúc nào ta đã không còn sợ ngươi nữa?” Hoàng Đại Tiên hỏi.
“Không biết.” Mộ Hàn Dạ đối diện với hắn, “Cũng không cần biết.”
Nhớ lại tình hình ngày đó mình trốn vào Truy Ảnh Cung, rồi bị hắn tìm được, Hoàng Đại Tiên cảm thấy như đã là chuyện kiếp trước, “Khi đó ngươi không giống bây giờ.”
“Bởi vì ngươi sợ ta lúc đó.” Mộ Hàn Dạ cúi đầu hôn hôn hắn, “Cho nên như bây giờ là vừa đúng rồi.”
Giống như Tần cung chủ chấp nhận vì Thẩm tiểu thụ giảm bớt manh động, Thẩm Thiên Phong chấp nhận vì Diệp Cẩn tâm ý kiên định, Mộ Hàn Dạ cũng chấp nhận vì thế giả ngây giả dại, khiến cho trái tim vốn dĩ tràn ngập kháng cự chậm rãi mềm đi.
Trong tình yêu, dù sao cũng phải có người thay đổi trước a…
Hết