Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 97 : Danh môn chính phái không có chút nào là chính phái!

Ngày đăng: 21:04 19/04/20


Edit: Spum-chan



Beta: Kaze



Tuy nói có đại tẩu là thần y, nhưng thần y dù sao cũng không phải thần tiên, nên dù đã bôi thuốc, nhưng vết thương trên tay cũng không thể qua một đêm liền khỏi. Đến nửa đêm, Thẩm Thiên Lăng ngủ đến mơ mơ màng màng xoay người lại, không cẩn thận đè lên cái tay, thoáng chốc đau đến giật mình.



“Làm sao vậy?” Tần Thiếu Vũ cũng thức dậy.



“… Không sao.” Thẩm Thiên Lăng hít khí lạnh.



Tần Thiếu Vũ châm ngọn nến ở đầu giường, “Vết thương đau sao?”



“Không cẩn thận đè trúng.” Thẩm Thiên Lăng giơ tay lên, “Không sao cả, ngươi mau ngủ đi.”



Trên vải băng màu trắng đã thấm ra chút máu, Tần Thiếu Vũ xoay người xuống giường lấy vải băng mới, giúp y xử lí lại vết thương.



Xung quanh miệng vết thương hơi sưng phù, Thẩm Thiên Lăng cảm giác rất khổ sở.



“Tay gấu.” Tần Thiếu Vũ băng lại tay cho y.



Thẩm Thiên Lăng: …



Thiếu hiệp ngươi có chút lòng thương cảm đi a! Hơn nữa trong truyền thuyết dân gian thì ngươi mới là gấu!



“Ngủ đi.” Tần Thiếu Vũ nắm lấy tay y, “Ta xem chừng dùm ngươi.”



Thẩm tiểu thụ phát ra tiếng thở dài từ nội tâm.



“Làm sao vậy?” Tần Thiếu Vũ hỏi y.



“Trước khi đến thế giới này, ta cũng thường hay bị thương.” Thẩm Thiên Lăng nhích nhích lại gần ngực hắn, “Khi đó vốn cảm thấy chẳng có gì.” Tuy rằng mình là đại minh tinh, nhưng lúc quay phim thì mọi người đều như nhau, nên những chuyện ngoài ý muốn cũng sẽ xảy ra. Khi đua xe cũng có lúc xảy ra tai nạn, khi luyện võ cũng có khi bị người ta đá bị thương, nghiêm trọng nhất thì cũng chỉ nằm viện vài ngày, rồi bị giới truyền thông đưa tin này nọ chút thôi, mình hoàn toàn không hề quan tâm a. Nhưng sao bây giờ chỉ bị té trầy tay một chút, sao đã trằn trọc trăn trở ngủ không yên rồi.



Thật là yếu ớt, hoàn toàn không ra dáng nam tử hán chút nào.



“Kiếp trước ngươi không có ai thương yêu sao?” Tần Thiếu Vũ hỏi.



Thẩm Thiên Lăng 囧, cũng không phải a! Tuy rằng mình không có cha mẹ, nhưng vẫn có rất nhiều fans làm bạn biết không, người quản lý cũng rất tốt.



“Chắc là do bị ta chiều hư.” Tần Thiếu Vũ cúi đầu nhìn y, “Hửm?”



“Chắc là vậy.” Thẩm Thiên Lăng giơ tay lên, “Aiii, nếu đổi thành trước kia, bác sĩ nhiều lắm cũng chỉ cho ta mấy viên thuốc giảm đau, sẽ không có ai thức trắng đêm mà nắm tay của ta.”



“Đã lấy về nhà rồi, tất nhiên phải cưng chiều rồi.” Tần Thiếu Vũ cọ cọ mũi y.



Thẩm Thiên Lăng lập tức nhớ tới bộ phim lịch sử đen của tổng tài mà mình đã diễn lúc mới vừa ra mắt, loại hình tượng nữ chính nũng nịu nói “Người ta sắp bị anh làm hư”, rất chấn động biết không, vì thế toàn thân y khẽ run lên.



“Làm sao vậy?” Tần Thiếu Vũ bật cười.



“Về sau ta muốn tự lập một chút.” Thẩm Thiên Lăng rút tay ra, “Ngươi không cần chuyện gì cũng đều bảo hộ ta.” Không thì mỗi ngày chỉ biết làm sâu gạo, rất mất mặt.



“Lời này nghe thật lạ.” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mũi y, “Không che chở ngươi, chẳng lẽ phải khi dễ ngươi?”



“Khi dễ cũng không được!” Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, “Ngươi cứ xem ta là Diệp đại ca đi.”



“…” Biểu tình Tần Thiếu Vũ rất phức tạp.



“Hoặc là đại ca? Thất Tuyệt vương? Hoàng Đại Tiên? Cha ta?” Thẩm Thiên Lăng nêu đầy đủ ví dụ, “Tóm lại đừng xem ta là… người của ngươi!”



Tần Thiếu Vũ không biết mình nên đối mặt với cuộc trò chuyện này như thế nào.



“Được rồi, ngủ đi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Không cần xem chừng ta.”



Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu thật muốn như vậy, vậy ta sẽ đến phòng khách ngủ, không phải người của ta, tất nhiên không có lí do để ta ngủ chung giường.”



Thẩm tiểu thụ lập tức ôm lấy hắn như gấu ôm cây.



Tần Thiếu Vũ cười lắc đầu, “Làm sao nữa?”



“Bây giờ không cần đi.” Thẩm Thiên Lăng dựa trên người hắn, “Đợi đến khi thương thế ta lành, chúng ta mới ở riêng!”



Tần Thiếu Vũ đơ người, thì ra vẫn chưa đổi ý, ở riêng?



“Cứ quyết định vậy đi.” Thẩm Thiên Lăng giống như bạch tuộc.



“Vì sao phải đợi đến khi thương thế ngươi lành?” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ lưng y, “Đã muốn tự lập, tất nhiên phải bắt đầu từ bây giờ, sao lại có đạo lí kéo dài thời gian chứ.”



“Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng tay chân ta đều bị thương hết.” Thẩm Thiên Lăng hừ hừ, “Ta thì không ngại để người khác đút ta ăn cơm đỡ ta đi đường, nhưng ngươi nhất định sẽ giết người.”



Tần Thiếu Vũ: …



Được rồi hắn đúng là sẽ làm vậy.




“Bước tiếp theo làm sao đây?” Diệp Cẩn hỏi.



“Ta đã dặn dò tách năm huynh đệ Mao gia kia ra giam giữ rồi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Sáng nay cứ dừng ở đây đi, ngươi cũng mệt mỏi rồi. Giữa trưa ăn cơm xong thì nghỉ ngơi một chút, chúng ta đi thẩm vấn những người còn lại, Thiếu Vũ và Thất Tuyệt Vương chắc cũng có thể giúp đỡ.”



“Trưa nay ta muốn ăn mì giò heo.” Diệp Cẩn phẫn hận, “Đuổi vận xui.”



Thẩm Thiên Phong: …



“Còn phải rửa mắt.” Diệp Cẩn tức đập bàn.



“Quên mất.” Thẩm Thiên Phong ôm lấy đầu hắn, “Không cho nhớ nữa.”



“Ngươi tưởng ta muốn nhớ sao!” Diệp Cẩn dụi đầu lên bụng hắn, “Không thể quên được, mau cho ta nhìn cái của ngươi đi.”



Thẩm Thiên Phong kinh ngốc.



“Nhanh lên.” Diệp Cẩn thúc giục.



Tuy rằng Thẩm Thiên Phong rất muốn Diệp Cẩn chủ động một chút, nhưng rõ như ban ngày lại bảo mình cởi quần, chuyện này…



Nhưng Diệp cốc chủ hiển nhiên sẽ không quản nhiều như vậy, lo cơm no áo ấm cho mình xong thì nhanh chóng cởi bỏ đai lưng hắn, kéo lưng quần ra nhìn vào bên trong.



Thẩm Thiên Phong đành phải đứng yên không nhúc nhích.



Diệp Cẩn nhíu mày, “Lớn như vậy?”



Thẩm Thiên Phong: …



Thành thân hơn ba năm, chẳng lẽ bây giờ mới phát hiện?



“Hạ lưu!” Diệp Cẩn bĩu môi.



Thẩm Thiên Phong hết biết nói gì, rõ ràng mình mới là người bị lột quần mà.



Diệp Cẩn lại nhìn thoáng qua.



Thẩm Thiên Phong: …



Đây là coi riết thành nghiện?



Mà vào lúc Thẩm minh chủ và Diệp cốc chủ đang làm một số chuyện không thích hợp với thiếu nhi, thì Thẩm Thiên Lăng ở cách vách đang duỗi người.



“Thức rồi?” Tần Thiếu Vũ ở bên người hắn hỏi.



“Ừm.” Thẩm Thiên Lăng mở nửa con mắt, “Kỳ thật là đói tỉnh .”



Tần Thiếu Vũ bật cười, đỡ y ngồi dậy, “Tay thế nào rồi?”



“Không sao.” Thẩm Thiên Lăng ngáp, “Sáng nay trong viện đang làm gì vậy? Ta mơ mơ màng màng nghe thấy có tiếng động.”



“Là năm huynh đệ Mao gia.” Tần Thiếu Vũ nói, “Sau khi Diệp Cẩn cứu tỉnh Mao Tứ, hỏi ra không ít chuyện, hiện tại biên cảnh Đông Bắc đã loạn, nơi giống Diên Kim trấn cũng không phải ít, chẳng qua quan phỉ cấu kết, cho nên vẫn chưa truyền ra mà thôi.”



“Chúng ta phải nhanh chóng đến đó sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.



“Chuyện này giao cho quan phủ sẽ thích hợp hơn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đương nhiên nếu triều đình không đủ nhân thủ, ta tất nhiên sẽ an bài các môn phái ở Đông Bắc đến giúp đỡ.”



“Các môn phái?” Thẩm Thiên Lăng nheo mắt.



“Ngoại trừ Vô Tuyết Môn.” Tần Thiếu Vũ rất biết nghe theo lời phải.



“Tối hôm qua ta mơ thấy Ngâm Vô Sương!” Nói rồi, Thẩm Thiên Lăng lập tức nghiêm túc lên.



Tần Thiếu Vũ giật mình, “Ngươi mơ thấy y làm gì?”



“Mơ thấy võ lâm đại hội, sau đó y chạy tới nói muốn khiêu vũ cho ngươi xem!” Tuy rằng rất chấn động, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc Thẩm tiểu thụ tức giận.



Tần Thiếu Vũ nhịn cười, “Vậy còn ngươi?”



“Tay chân ta bị thương, nằm ở trên cáng cạnh đó!” Thẩm Thiên Lăng vô cùng oán niệm, “Sau đó ngươi vì chưa chỗ cho y khiêu vũ, liền phái ám vệ khiêng ta xuống!” Quả thật đáng giận biết không!



Tần Thiếu Vũ cười đến đau dạ dày.



Còn có thể liên hệ với thương thế của mình.



Đã nói là dở hơi mà.



“Cung chủ.” Ám vệ ở bên ngoài gọi, “Thất Tuyệt Vương đến.”



Hết