Khế Tử
Chương 2100 : Quy tịch*
Ngày đăng: 05:23 19/04/20
*Quy: Quay về; Tịch: Yên tĩnh, vắng vẻ, cô đơn
Lăng Tiêu dùng sức dụi dụi mắt,, mới xác nhận người trước mắt không phải là ảo giác của cậu.
"Lam Thịnh? Thật là cậu? Sao cậu lại…?”
“Thấy tớ kinh ngạc lắm phải không?” Lam Thịnh hỏi lại.
Thực thế, vì thầy hiệu trưởng phải lưu lại Trung tâm kiểm soát ước chừng sáu năm, mà đã được viện trưởng khen là kỳ tích rồi, vậy thì Lam Thịnh chỉ ở bên trong một năm, chẳng phải là thần tích?
Nhưng dù như thế, chứng kiến người mình vừa mới tưởng niệm xuất hiện trước mắt, tâm tình kích động luôn có thể vượt qua kinh ngạc.
Nhìn thấy biểu tình Lăng Tiêu cứ biến chuyển liên tục, Lam Thịnh lần thứ hai cười cười, chủ động tiến lên, cho Lăng Tiêu một cái ôm.
“Tớ rất nhớ cậu.”
Lăng Tiêu gắt gao ôm lại, “Tớ cũng vậy."
Thiên ngôn vạn ngữ từ sau khi ly biệt, đều đọng lại trong cái ôm thân mật khắng khít này, cho đến thật lâu sau, hai người mới vô cùng không nỡ mà buông nhau ra.
“Cậu đã cao lớn như vầy rồi," Lam Thịnh ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt đầy cảm xúc phức tạp.
Lăng Tiêu lúc này mới nhớ tới, mình hôm nay mang màu mắt giống cậu ấy như đúc, cậu hiện tại đã không còn kiêng dè thân phận khế tử của mình, khi quen biết bạn bè mới cũng sẽ thoải mái mà giới thiệu khế chủ cho bọn họ. Chính là Lam Thịnh không giống vậy, cậu ấy là bạn cũ ở sơ cấp học viện, vì bất hạnh của cậu ấy, Lăng Tiêu từng lập thệ sẽ không làm khế tử, nhưng hôm nay gặp lại, hai người không muốn trở thành khế tử, đều đã trở thành khế tử của người khác.
Nhưng Lam Thịnh không hỏi ra vấn đề sẽ làm Lăng Tiêu xấu hổ, đối mặt với đôi mắt màu xám nhạt của đối phương, cậu biểu hiện thập phần thản nhiên.
"Không mời tớ vào sao?" Cậu hỏi.
"Nga," Lăng Tiêu lúc này mới ý thức được hai người còn đứng tại chỗ, vội nghiêng người để Lam Thịnh vào.
Lam Thịnh sau khi vào nhà liền rất hứng thú đánh giá chung quanh, Lăng Tiêu nín một bụng vấn đề, hận không thể một lần hỏi hết ra.
“Cậu từ Trung tâm kiểm soát ra ngoài hồi nào? Sao không cho tớ biết để tớ đi đón? Sao cậu vào Ngự Thiên được, gác cổng không ngăn cậu sao?”
Lam Thịnh đối với mấy vấn đề của cậu một câu cũng không trả lời, ngược lại cảm khái nói, "Thì ra ký túc xá Ngự Thiên là thế này, tớ cũng từng hướng tới nơi này mà học hành, đáng tiếc không có cơ hội đó.”
Lăng Tiêu nghe được câu này, trong lòng từng đợt khổ sở, không biết nên nói gì.
Ngược lại Lam Thịnh chứng kiến bộ dạng này của cậu thì an ủi, “Bất quá nhìn cậu thi đậu Ngự Thiên, cũng vui như tự tớ vào học vậy, cậu không cần vì tớ mà khổ sở.”
Không nghĩ tới cậu ấy so với mình còn thông suốt hơn, tâm tình Lăng Tiêu lại mơ hồ có chút dễ chịu.
Đúng lúc này, từ trong phòng ngủ nhảy ra một cái bóng đen, nhắm người mới xuất hiện thêm trong phòng đánh tới, Lăng Tiêu tay mắt lanh lẹ, vội vàng động thân ngăn lại.
"Tiểu Hôi!"
Tiểu Hôi thấy Lăng Tiêu che đằng trước, vội vàng thu trảo, kết quả bởi vì thân thể mất đà mà nặng nề trượt trên đất, lăn hai vòng rồi thuận thế đứng lên, hướng về phía Lam Thịnh đằng sau Lăng Tiêu, sâu trong yết hầu phát ra tiếng ô ô cảnh cáo.
"Tiểu Hôi! Cậu ấy là bạn tao, không được vô lễ!" Lăng Tiêu quát ngăn nó.
Lăng Tiêu ôm Tiểu Hôi lên giường, dặn dò, "Tao sẽ về rất nhanh, mày ráng chịu một chút nha.”
Mặc kệ Tiểu Hôi kêu rên thế nào, cũng chẳng thể lưu lại Lăng Tiêu, nhìn bóng lưng cậu rời đi, Tiểu Hôi bật người lên nhảy xuống giường, cực nhanh đuổi theo, động tác linh hoạt đó, làm sao cũng nhìn không ra nó đang bị thương.
Chính là cửa chính lại hoàn toàn đóng chặt trước mặt nó, Tiểu Hôi liều mạng cào lên cửa, miệng ngao ô ngao ô phát ra tiếng kêu lo âu, chờ mong Lăng Tiêu có thể quay đầu lại.
"Nó bình thường không như vậy đâu, tớ cũng không biết nó hôm nay làm sao nữa,” Lăng Tiêu nhìn vết thương trên cổ tay Lam Thịnh có chút áy náy, "Để tớ trị cho cậu một chút đi.”
"Không cần, " Lam Thịnh từ chối, “Tớ biết cậu rất vội, xe của tớ ở ngay sân bay, đến rồi về cũng không mất bao lâu.”
Hai người rất nhanh đi vào sân bay, Lam Thịnh thế nhưng thật sự có xe, lại còn là phi hành khí kiểu dáng tương đối mới.
“Cái này ở đâu ra?” Lăng Tiêu hỏi.
“Chỗ làm của tớ cho tớ mượn.” Lam Thịnh khinh miêu đạm tả đáp.
"Nga, " Lăng Tiêu chẳng hoài nghi chút gì liền tin tưởng.
Lam Thịnh đứng trước cửa khoang, “Tốt rồi, cảm ơn cậu tiễn tớ.”
Lăng Tiêu rất muốn cùng cậu ấy hảo hảo nói lời tạm biệt, nhưng cậu còn băn khoăn Tiểu Hôi trong ký túc xá.
“Nhớ phải liên lạc với tớ đó.”
"Nhất định."
Lam Thịnh lần thứ hai ôm lấy, Lăng Tiêu không nghĩ nhiều, cũng ôm lại vỗ vỗ lưng cậu, lúc này chợt nghe thanh âm Lam Thịnh từ trước ngực nhỏ giọng truyền đến.
“Nhưng tớ luyến tiếc cậu thì phải làm sao đây.”
"Cái gì?" Lăng Tiêu không nghe rõ.
“Hay là theo tớ cùng đi đi."
Sau lưng Lăng Tiêu bị người dùng kim đâm vào, chất lỏng lạnh lẽo được tiêm vào thân thể cậu, Lăng Tiêu cả người dùng lực không được, trước mắt dần dần một mảnh mơ hồ.
Thẳng đến trước lúc hôn mê, cậu vẫn không thể tin tưởng Lam Thịnh lại làm ra chuyện này với mình, cậu ấy là bằng hữu tốt nhất của cậu, cậu đối với cậu ấy ngay cả một tia hoài nghi cũng chưa từng có.
“Cậu vì cái gì..." Cậu giãy dụa nói ra những lời này.
“Bởi vì tớ không muốn thấy bộ dạng hiện tại này của cậu,” Lam Thịnh ôn nhu chế trụ thân thể cậu, “Tớ sẽ giúp cậu chấm dứt đoạn thống khổ này.”
Nhưng mà tớ thật sự một chút cũng không thống khổ, sao cậu lại không hiểu vậy?
Lăng Tiêu nhắm mắt lại, nghĩ đến Tiểu Hôi bị thương một mình ở nhà, khó trách nó lại có phản ứng quá khích như vậy, trực giác của dã thú thường đều chuẩn đến mức đáng sợ, vì sao mình lại không tiếp thu được báo động nguy hiểm của nó chứ?
Trong nháy mắt khi cậu ngã xuống, phảng phất như nhìn thấy thân ảnh Doanh Phong phong trần mệt mỏi trở về, trời đã tối rồi, anh rốt cuộc đi đâu?