Khế Tử
Chương 3109 : Nghiệp hải*
Ngày đăng: 05:23 19/04/20
*Nghiệp: Trong triết lý nhà Phật nghĩa là tất cả những hành vi, ngôn ngữ, tư tưởng. Hải: Biển
Trong giác đấu tràng người đông nghìn nghịt, người Thiên Túc đang hưởng thụ cuồng hoan đặc hữu của họ.
Từ lúc chiến sĩ Cô Tinh sinh ra đến hiện tại, lại qua gần trăm năm. Trăm năm này, Thiên Túc từ một nhược quốc tùy ý ngoại tộc lăng nhục, một bước nhảy thành một trong những cường quốc có địa vị nhất tinh hệ. Đây là thời kì hưng thịnh nhất trong lịch sử Thiên Túc, hưởng thụ vạn quốc triêu bái (vạn quốc gia phải làm lễ, thờ phụng), chúng tinh kính ngưỡng, mọi người bắt đầu đắc chí, tiếp đó quên hết tất cả, ngay cả di huấn tổ tiên lưu lại, cũng chậm rãi quăng ra sau đầu.
Kể từ Thương Vân và nhóm người phục chế cùng đợt với anh ta, chiến sĩ Cô Tinh đã tiến hoá tới đời thứ ba. Phiên bản cũ không ngừng được thăng cấp và đào thải, chiến sĩ Cô Tinh đời thứ ba, có được giá trị vũ lực cùng trí năng cực cao, họ được sáng tạo ra với thân hình thiếu niên, năng lực và bộ dạng tùy cơ mà sinh, mỗi người đều là thân thể độc lập, không hề như lúc trước nghìn bài một điệu. (Ý nói người nào cũng giống y như nhau)
Để sàng lọc ra những tác phẩm tốt, nghi thức trưởng thành ra đời, chỉ có trong nghi thức giết chết đồng loại, đạt được năng lực đối phương, mới có thể hoàn toàn tiến hóa thành niên, kẻ thất bại sẽ bị đưa vào lò đúc nặn lại, tiếp tục quá trình sàng lọc tàn khốc này.
Cây linh hồn phụ trách sinh sản linh hồn, cùng với hải đăng phụ trách thu hồi linh hồn lần lượt xuất hiện, khiến cho những người Thiên Túc này càng thêm không kiêng sợ gì, vì đối với họ mà nói, chiến sĩ Cô Tinh chính là người nhân bản sản xuất theo số lượng lớn, mà cái giá lớn phải trả vì tạo ra Cô Tinh ban đầu, hy sinh của Thương Vân và thị nữ phải chịu, đã dần dần bị người quên lãng.
Theo bước tiến của thời gian, nghi thức trưởng thành cũng có định nghĩa mới, đối với người Thiên Túc vô ưu vô lự, khuyết thiếu kích thích mà nói, việc xem những người nhân tạo này trên giác đấu tràng dùng tính mệnh mà chém giết, đã trở thành hạng mục giải trí quần chúng mới trỗi dậy, mọi người hò hét, hoan hô, đánh cược, từ trên người những chiến sĩ Cô Tinh đó họ đã tìm kiếm được lạc thú mới.
Trong trường đấu, hai thiếu niên nhìn qua chỉ chừng mười sáu mười bảy tuổi, dùng kỹ xảo chiến đấu kinh người, đem hết toàn lực liều chết quyết đấu.
Ngoài trường đấu, ngàn vạn người xem tay trói gà không chặt, khua cánh tay gầy yếu của họ, trong tay là từng bó từng bó lớn tiền mặt, cũng đang toàn lực gào thét, "Giết nó! Giết nó!"
Hai thiếu niên đều đã thân mang trọng thương, nhưng bọn họ không thể nhận thua, lúc này mà buông tha thì đồng nghĩa với chết, cho dù chỉ còn một hơi, bọn họ cũng phải chống đỡ. Huống chi, đây là ‘Mệnh lệnh’ mà họ đã tiếp nhận, phải vô điều kiện phục tùng ‘Mệnh lệnh’.
Ngay lúc thắng bại sắp phân, tại thời khắc mọi người đều hưng phấn chuẩn bị nghênh đón kết quả, một thanh niên thân mặc chế phục kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trong tràng, những người khác căn bản không thấy rõ cậu xuất hiện như thế nào, chỉ nghe thấy cậu đang đứng đó phẫn nộ hét lớn về phía những người bên ngoài.
“Các người cũng thật quá đáng! Cho dù là người nhân tạo, đó cũng là sinh mệnh a! Các người sao có thể trơ mắt nhìn họ tự giết lẫn nhau, còn lấy thế làm vui, là ai cứu vớt quốc gia của các người? Là ai cho các người an giấc không lo ngồi ở chỗ này, không cần phải luôn hoảng hốt lo lắng? Đây là phương thức các người báo đáp hay sao? Các người là nhân loại, mà còn không bằng cả máy móc!"
“Vô cùng vinh hạnh.”
Nguyệt Ảnh nhếch môi nở nụ cười, "Ta muốn cậu ấy."
Hai người song song nằm trên giường, "Có đau không?" Nguyệt Ảnh có chút khẩn trương hỏi.
"Sẽ không thưa điện hạ, chỉ là lấy một chút mẫu gene của ngài làm bản mẫu, cả quá trình rất nhanh, ta cam đoan ngài còn chưa có cảm giác gì thì quá trình đã xong."
"Vậy là tốt rồi," Nguyệt Ảnh yên lòng, "Rất nhanh ta sẽ có khế tử của mình."
Cậu quay đầu, "Thật muốn sớm một chút nhìn thấy ngươi cười lên sẽ thế nào.”
Thiên Trục không có lừa cậu, cả quá trình quả nhiên nhanh vô cùng, Nguyệt Ảnh không chịu theo lời đề nghị bảo mình về trước nghỉ ngơi, khăng khăng phải đợi Lăng Dực tỉnh lại.
“Cậu ấy là khế tử của ta, ta muốn khi cậu ấy tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy chính là ta."
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cấy ghép gene rốt cục hoàn thành, Lăng Dực trên ghế chậm rãi mở mắt, người vẫn là người đó, nhưng vì đáy mắt được rót vào tình tự, cả người đều có vẻ bất đồng rất lớn so với trước kia.
Nguyệt Ảnh khẩn trương nghiêng thân thể tới trước, muốn biết cấy ghép rốt cục có thành công không.
Nhãn châu màu xám sẫm của Lăng Dực linh động chuyển một vòng, ngay sau đó đối người trước mắt, triển lộ cái mỉm cười đầu tiên của linh hồn này, từ khi sinh ra tới nay.
"Thật cao hứng được gặp ngài, điện hạ của tôi."