Khế Tử
Chương 3123 : Hoạt lạc*
Ngày đăng: 05:23 19/04/20
*Hoạt lạc: Linh lợi, linh hoạt. Cũng có nghĩa là Lung lay
Người thực thi tử hình cầm một ống tiêm chứa chất lỏng trong suốt đến bên người Lăng Tinh, tử hình của Thiên Túc tinh, sẽ không mang đến thống khổ cho người bị hành hình, tử vong cũng không mang đến tuyệt vọng, xét về mức độ nào đó, đây có lẽ có thể xem là cực hình nhẹ nhất trong tinh hệ.
Lăng Tinh bình tĩnh nhắm mắt lại, trong lòng yên lặng đọc thầm lời cầu nguyện.
Anh đời này là tín đồ thành kính của Thần, hi vọng sau khi anh rời đi, thần có thể thay anh ban phúc cho Kinh Vũ, anh cam đoan, việc này không cần quá lâu.
Ngoài Yểm đường, tầm mắt mỗi người đều như có như không dừng lại trên người Kinh Vũ, trong tay họ đều thầm nắm hồn tinh, một khi hắn có bất kỳ xu hướng muốn xâm nhập nào, sẽ nháy mắt xông lên chế phục hắn.
Long Dần nhìn cổng cá nhân, đã sắp đến giờ, thời gian thi hành tử hình phi thường ngắn ngủi, đã đến lúc ngẩng đầu nhìn theo linh hồn Lăng Tinh ly khai.
Nhưng đúng lúc này, xa xa bạch quang lóe lên, Long Dần còn tưởng rằng mình hoa mắt, nhưng khi quay đầu lại thì vị trí Kinh Vũ nguyên bản đứng thẳng đã không có một bóng người, những quân nhân được nghiêm chỉnh huấn luyện chung quanh đều lộ vẻ kinh ngạc.
"Sao, làm sao có thể?!"
Ngay cả thanh âm Long Dần cũng thay đổi.
"Hắn không phải Cô Tinh sao!"
Lăng Tinh mở mắt ra, cũng giật mình nhìn Kinh Vũ chợt xuất hiện trước mặt, người trong yểm đường lại càng sợ tới mức ống tiêm trong tay cũng rơi xuống đất.
“Cậu… Sao cậu lại…”
Lăng Tinh đứng lên, chần chờ nâng tay thong thả chạm lên ngực hắn.
Lấy mạng đổi mạng, là tượng trưng cho tình cảm đạt đến cực hạn, chỉ có giá trị cảm tình đạt tới mười sao, mới có thể thi triển được năng lượng chung cực.
“Sao cậu lại học được cái này, cậu là một Cô Tinh a."
Dưới bàn tay anh, thân thể Kinh Vũ đang chậm rãi trở nên trong suốt, những vệt đốm tựa như hồ điệp cánh màu lam phi vũ quanh hắn, có vài đốm hôn nhẹ lưng bàn tay Lăng Tinh.
Kinh Vũ cúi đầu, bắt lấy tay Lăng Tinh đang đặt trước ngực mình, giống như mỗi một lần Lăng Tinh đã làm với hắn, dùng thanh âm vô cơ, mặt không chút thay đổi nói với Lăng Tinh:
“Tôi không thoải mái."
Giờ thì Lăng Tiêu đã hiểu cậu vì sao nhảy tới đây, đây quả thật là chỗ của linh hồn cậu, mới mười mấy phút trước, mảnh vỡ linh hồn cậu rót vào hạt đào đã phát huy tác dụng, trong lúc nổ thay thế cậu bảo hộ Doanh Phong, miễn được một kiếp cho đối phương.
Lăng Tiêu không kịp nghĩ nhiều, cậu lấy toàn bộ trì dũ hồn tinh có trên người ra kích hoạt, đem hai tay lượn lờ bạch quang đặt tại ngực Doanh Phong, từng chút từng chút, đem Doanh Phong từ bên bờ vực chuyển thế kéo về, tinh thần lực từ cơ thể cậu dần dần trôi mất, cho đến lúc cạn kiệt.
Doanh Phong trọng thương chậm rãi mở mắt ra, anh thấy Lăng Tiêu đang dốc toàn lực trị liệu cho mình, Lăng Tiêu giờ đã xưa đâu bằng nay, tinh thần lực của cậu đã đạt giá trị đầy, thậm chí có thể khu động Trì dũ hồn tinh cấp bảy.
Nhưng Doanh Phong làm sao biết điểm này, anh chỉ là một sinh viên năm nhất trường quân đội, tại thời điểm đó Lăng Tiêu cũng thế, anh mang tâm tình nghi hoặc ngồi dậy, đánh giá quần áo không thuộc về thời đại này trên người Lăng Tiêu.
Nhìn thấy Doanh Phong tỉnh lại, ngàn năm tưởng niệm khiến Lăng Tiêu không kìm được nhào lên gắt gao ôm đối phương vào lòng, cậu đã chờ giờ khắc này chờ quá lâu rồi, toàn bộ ngôn ngữ đều khó nói thành lời, chỉ có động tác này có thể biểu đạt cảm giác trong nội tâm cậu giờ phút này.
Một cái ôm kết thúc, cậu ngây ngốc toét miệng cười, Doanh Phong lúc này mới hậu tri hậu giác chú ý tới ánh mắt xám đậm của cậu.
“Mắt của em…” Anh nghi hoặc nói.
Mắt Doanh Phong vẫn là màu đen, màu đen sâu không thấy đáy, chính là loại mà Lăng Tiêu quen nhìn kia.
Nhưng mắt Lăng Tiêu đã biến thành màu khói đậm, màu khói đậm chỉ có thiếu niên mới có, cũng khó trách Doanh Phong sẽ cảm thấy kinh ngạc.
Cậu vừa muốn mở miệng giải thích cho Doanh Phong, lập tức lại nghe Doanh Phong nói, "Thân thể của em..."
Lăng Tiêu giật mình giơ hai tay lên, rất nhanh cậu liền có thể xuyên qua nó nhìn thấy mặt đất phía dưới, đây là lần xuyên qua tốc hành chết tiệt gì vậy chứ, cũng hơi nhanh quá rồi đó!
Không đúng! Còn có một chuyện quan trọng cậu chưa có nói!
"Doanh Phong, hạt đào là…”
... Là do tình nhân kiếp trước của anh trộm từ kiếp trước của anh sau đó giao cho em để em chuyển giao cho chuyển thế của tình nhân của anh ấy vì thế hai người bọn họ phải trả giá bằng sinh mệnh là em tự tay bỏ nó nào lồng năng lượng của anh quan trọng nhất là đây không phải là hạt đào mà là hạt giống của cây linh hồn đừng có tùy tùy tiện tiện đem nó đi chôn a!
Vì cái gì không cho cậu thêm chút thời gian để cậu đem một câu tóm tắt trọng điểm ngắn gọn (?!) đó nói xong!
Lăng Tiêu xoay tròn trong dòng sông thời gian, chiến tranh và hoà bình, đạn lạc và hoa cúc, anh hùng và kẻ trộm, mỉm cười và nước mắt một đường vọt tới, kế tiếp đến phiên cái gì? Cậu không biết, từ giờ khắc này, cậu sắp nghênh đón một thời đại khác, một thời đại tương lai thuộc về Lăng Tiêu cùng Doanh Phong ——
—— hoàn toàn mới.