Khế Tử

Chương 3130 : Thần di*

Ngày đăng: 05:23 19/04/20


*Thần: Thần linh, Di: Sung sướng, vui vẻ



Trục Nguyệt rất không tình nguyện xuất hiện trên màn ảnh, mục đích y lợi dụng người Hỏa Túc đã đạt tới, y không muốn dính líu gì đến họ nữa.



“Thái Nhĩ, không phải đã thỏa thuận là ai cần gì cứ lấy sao, giờ anh liên lạc tôi làm gì nữa?”







Người được y gọi là Thái Nhĩ nổi giận đùng đùng nói, “Cậu nói toàn bộ Thiên Túc chỉ có một cây linh hồn, nhưng tại sao phá hủy một gốc rồi lại xuất hiện một gốc khác? Hải đăng của họ đến nay vẫn sáng!"



"Làm sao có thể?" Trục Nguyệt cũng biến sắc, "Tôi chưa từng nghe nói còn có cây linh hồn thứ hai tồn tại."



"Không tin thì cậu có thể tự nhìn,” Thái Nhĩ vô cùng tức giận, “Ban đầu chúng tôi đối lịch sử hoàn toàn không biết gì, chỉ vì nhẹ dạ tin lời kẻ tự xưng là người Thiên Túc cổ là cậu mới làm trái di huấn tổ tiên, không tiếc trả mọi giá sản xuất Cô Tinh, nhưng nếu không đoạt lại được tinh cầu của chúng tôi, cậu bảo tôi làm sao giải thích cùng dân chúng? Càng khỏi nói có nhiều tiếng nói ngay từ đầu đã phản đối chúng ta!"



“Tôi đã biết, " Trục Nguyệt không kiên nhẫn nói, “Tôi sẽ nhìn thử, sau đó lại nghĩ biện pháp."



"Không cần cậu nghĩ biện pháp," Thái Nhĩ không khách khí cự tuyệt, "Lại nói tiếp mặc kệ cậu từng là ai, hiện tại cũng là một thành viên của người nhân tạo, ai biết cậu có phải giả vờ quy hàng, trên thực tế là tới đuổi tận giết tuyệt chúng tôi không.”



Trục Nguyệt bỗng nhiên thấy buồn cười, "Tôi muốn đuổi tận giết tuyệt các anh, còn giúp các anh chế tạo Cô Tinh sao?"



“Nhưng người nhân tạo cậu chế tạo ra, cùng đám người Thiên Túc đó kém quá xa, ngoại trừ xông lên trước chịu chết, bọn nó còn biết cái gì?!"



Trục Nguyệt nghe ra ý nằm ngoài lời của hắn, “Anh rốt cuộc muốn cái gì?"



"Rất đơn giản," Thái Nhĩ thân thể nghiêng tới trước, hai tay thẳng tắp chống lên bàn điều khiển, “Tôi muốn mô hình sinh vật trí tuệ giống các cậu, chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể cùng người Thiên Túc hiện tại đối kháng."



Trục Nguyệt cúi đầu, phát ra vài tiếng cười khùng khục, làm Thái Nhĩ rợn cả người.



“Cậu cười cái gì?"



"Cười có vết xe đổ như vậy, anh cư nhiên còn sinh ra loại ý tưởng buồn cười này. Khó trách lịch sử luôn lần nữa tái diễn, chính vì có người không biết tự lượng sức mình như anh năm lần bảy lượt xuất hiện, năm đó Thái Đạc người phản đối kế hoạch này nhiều nhất, cả đêm cùng gia đình trốn đi, đại khái cũng không nghĩ đến hậu nhân của mình sẽ biến thành cái dạng này đi."



"Ít nói nhảm!" Thái Nhĩ không phục, "Năm đó các người thất bại, là vì đem toàn bộ điều kiện kềm chế đều rót vào huyết mạch hoàng tộc, hoàng thất tuyệt tự, người nhân tạo tất nhiên tạo phản, chúng tôi tuyệt sẽ không dẫm vào vết xe đổ của các người."



"A," Trục Nguyệt cười lạnh, "Không dùng huyết mạch hoàng thất, chẳng lẽ dùng huyết mạch tạp chủng mấy người? Anh đi soi gương thử, người Thiên Túc cổ chân chính, không có ai mắt mày đỏ thẫm. Tổ tiên của mấy người cùng người Hỏa Túc địa phương thông hôn, trải qua mấy ngàn năm sinh sôi nảy nở tới đời anh, bất quá miễn cưỡng bảo lưu lại một cái dòng họ, gene người Thiên Túc đã ít ỏi đến chẳng còn bao nhiêu. Người Thiên Túc cổ còn làm không được, anh cho là bằng vào năng lực của các anh, cũng có thể khống chế được Cô Tinh có được trí tuệ con người sao?”


“Là anh.” Vẫn một mực nhắm mắt hồi tưởng lại quá khứ Lăng Tiêu đột nhiên cười nói.



"Cái gì?" Doanh Phong hỏi.



“Là anh,” Lăng Tiêu hơi mở mắt ra, "Cướp lấy chủ quyền trong tay người Thiên Túc cổ, trên nghi thức trưởng thành chiến thắng bản năng, người phát huy tác dụng mấu chốt trong cả quá trình, đều là anh."



Cậu thâm tình ngưng mắt nhìn đối phương, "Cám ơn tất cả những gì anh làm vì em, bắt đầu từ bốn ngàn năm trước, anh chính là kiêu ngạo của em, mãi cho đến hiện tại cũng vẫn vậy.”



Doanh Phong nhìn lại Lăng Tiêu rất hiếm khi được một lần đứng đắn, thình lình hỏi một câu, "Em không hối hận sao?"



Lăng Tiêu sửng sốt, "Hối hận chuyện gì?"



“Chuyện tiếp nhận truyền lại ký ức.”



“Chuyện này có gì mà phải hối hận?" Lăng Tiêu có điểm không hiểu.



"Như vậy tất cả mọi người đều biết, bốn ngàn năm nay em luôn luôn bại bởi anh, một lần cũng chưa từng thắng.”



Lăng Tiêu: "......"



Lăng Tiêu: "???"



Lăng Tiêu: "!!!"



"A a a!" Lăng Tiêu rốt cục kịp phản ứng kêu lên, tiếp đó bổ nhào tới màn hình nhìn một cái, thanh tiến độ biểu thị 98%, 99%, 100%, cuối cùng nhảy ra dòng chữ đã truyền xong.



“Sao anh không nhắc nhở em sớm một chút!”



Doanh Phong thở dài, "Anh nghĩ em có nghĩ tới.”



“Em không có nghĩ tới! Anh vì cái gì không nhắc. em. sớm. một. chút!” Lăng Tiêu phát điên túm cổ áo Doanh Phong lắc tới lắc lui, cứ lặp lại câu đó hết lần này tới lần khác.



‘Chương trình’ phán định hậu trường lại đang cấp tốc vận hành: Đây là công kích sao? Hay là tán tỉnh? Là ngăn trở hay là mặc nó phát sinh? Là công kích? Là tán tỉnh? Công kích? Tán tỉnh?



Quên đi, thừa nhận mấy người là người đó được chưa? Đừng có đùa hệ thống nữa!