Khế Tử

Chương 3133 : Phiêu diêu*

Ngày đăng: 05:23 19/04/20


*Phiêu diêu: Lay động nhẹ nhàng



Lăng Tiêu nghe thấy tên mình từ miệng đối phương, giật mình chỉ vào chính mình, "Cậu biết tui?”



“Anh không nhớ ra tôi?” Người đó đến gần, cười lớn vỗ một chưởng sau lưng Lăng Tiêu, “Tôi là Hoắc Lạc a.”







"Hoắc Lạc?" Cái tên này Lăng Tiêu vẫn cảm thấy xa lạ.



May là có Doanh Phong lên tiếng thay cậu giải đáp nghi hoặc, “Cậu ta là Lạc Lạc.”



"Lạc Lạc?!" thanh âm Lăng Tiêu cao lên quãng tám, “Cậu là Lạc Lạc?"



Cậu khó có thể tin trên dưới đánh giá Hoắc Lạc, "Sao cậu lớn như vầy rồi?”



Đầu Hoắc Lạc đã sớm cao vượt Lăng Tiêu rất nhiều, hắn xòe hai bàn tay, “Anh cho là anh mới đi vài ngày sao? Tôi đã sớm trưởng thành, hiện tại đã là Lang Vương của Bộ lạc rồi!”



Lúc hắn nói chuyện trong mắt lộ tinh quang đặc hữu của người Lang Túc, giơ tay nhấc chân mang khí tức vương giả chứng thực hắn không nói ngoa, Lăng Tiêu vừa vui vì cậu ta, vừa cảm thấy tiếc nuối vì chính mình không thể tận mắt nhìn thấy biến hóa của mọi người mấy năm nay.



“Cậu là Lang Vương, vậy Doanh Phong?”



"Doanh Phong rất nhiều năm trước đã thoái nhiệm, cái tên thay cho anh ấy hai năm sau đó cũng thoái vị, mang theo tình nhân đi dạo chơi, nghe nói cũng là do anh năm đó ép buộc tác hợp bọn họ, anh còn nhớ không?”



Lăng Tiêu đương nhiên nhớ rõ, cậu đối với đôi hắc bạch lang kia khắc sâu ấn tượng, "Bọn họ thật sự đến với nhau? Thế Sa Sất Bột đâu?”



"Đã già đến mức trở lại thú thái rồi, mấy ngày này chắc cũng sắp sửa quay về bên đất mẹ rồi đó, lúc tôi nhận được tin tức của Doanh Phong nói anh đã trở lại liền lập tức tới đây, ổng còn muốn lôi lang thay ổng gửi lời thăm anh.”



Hoắc Lạc né né mình, cơ giáp lang hắn vừa sử dụng nâng lên chân sau bên phải, gãi gãi phía sau lỗ tai, coi như chào hỏi.



"Lôi lang hiện tại đã thuộc về tôi, tôi đem nó cùng cơ giáp chủ lúc trước tiến hành cải tạo hợp thể, có phải sau khi hợp hai làm một trông càng uy phong hơn không?"



Thật vậy, Lăng Tiêu phải thừa nhận, hiện tại cậu cũng không nắm chắc trăm phần trăm có thể một kích miểu nó. (miểu trong miểu sát, seckill khỏi giải thích!)



Hoắc Lạc còn đang đắc ý nói, “Tôi cũng nghe nói chuyện của Thiên Túc, cho nên đem hết bộ hạ của tôi đến, xem có thể giúp được gì không. Bộ lạc chúng ta từ lâu đã không còn là tiểu bộ lạc chỉ có ngàn người mà anh thấy lúc trước, mà đã làm chủ ngàn vạn người, đắc cử vào liên hiệp chính phủ, là một cường quốc có tiếng nói trên cả Lang Túc tinh, trong việc này công lao Doanh Phong cũng không nhỏ."



Lăng Tiêu liếc mắt nhìn lại Doanh Phong một cái, vẻ kiêu ngạo trong mắt không nói nên lời.



"Chúng tôi hiện tại quả thật cần sự trợ giúp của các cậu.” Doanh Phong ngắn gọn thuật lại một lần chuyện vừa rồi.



"Này thì có vấn đề gì, " Hoắc Lạc vỗ ngực, "Khoảng cách 800EAU cuối của Doanh Phong, cứ giao cho tôi.”



“Nhưng quan hệ giữa Thiên Túc cùng Lang Túc tinh…” Lăng Tiêu có chút nghi hoặc.



"Thiên Túc mấy năm trước đã giải trừ thân phận hàng tinh cho Lang Túc, trên thực tế từ trước đó đôi bên vẫn duy trì quan hệ hợp tác cùng có lợi, giờ Lang Túc đã là hành tinh liên kết của chúng ta.”



"Đúng vậy," Hoắc Lạc chứng thực lời Doanh Phong, “Giờ anh tới Lang Túc, sẽ không còn ai dùng chân gà ném anh nữa.”



"Cái loại chuyện này vốn cũng chỉ có cậu mới làm ra được.”



Lăng Tiêu như trút được gánh nặng, đảo mắt liền nghĩ đến trong nhà mình cũng có người Lang Túc.




“Tôi quả thật không ngờ anh sẽ thật sự chủ động đi tìm chết, bất quá anh đại khái chắc không nghĩ đến người lần trước chúng tôi phái đi không phải toàn bộ ha." Trục Nguyệt bắt đầu có chút đắc ý vênh váo, “Thật tiếc phải nói cho anh biết, kế hoạch của các anh đã bị tiết lộ, anh chỉ sợ vĩnh viễn cũng không đến được Hỏa Túc, mà kế hoạch của chúng tôi cũng đã bắt đầu được thực thi rồi.”



Y mở hai bàn tay, tự mình say mê, "Rất nhanh thôi, trong vũ trụ này, mấy người sẽ không còn cô độc."



Doanh Phong thần sắc vẫn như cũ, "Cũng chính vì nghĩ các người có lẽ còn lực lượng tàn dư, nên mới cố ý tiết lộ kế hoạch của chúng tôi. Tôi đương nhiên sẽ không tới Hỏa Túc, bởi vì mục đích của tôi chính là nơi này."



Trục Nguyệt không chờ được phản ứng trong dự đoán, cảm thấy có chút không thú vị, tươi cười dừng trên mặt chỉ chốc lát sau dần dần biến mất, quan sát kỹ Doanh Phong hơn.



“Anh không mang kính đen, mà đổi thành bao tay sao? Phẩm vị ăn mặc của anh biến hóa cũng thật lớn a."



“Phải a,” Doanh Phong chậm rãi nhếch khóe miệng, "Ai nói không phải đâu?”



Nụ cười của Trục Nguyệt vì biến hóa trên mặt Doanh Phong mà biến mất hoàn toàn, biểu tình này không phải Doanh Phong mà y biết có thể biểu hiện.



“Mày không phải Doanh Phong! Mày rốt cuộc là ai?" Y đột nhiên trở nên khẩn trương.



"Một người rất muốn dùng cánh tay này cho cậu chút giáo huấn.” Phi Cảnh ung dung tháo bao tay xuống, lộ ra cánh tay máy đen sì sáng loáng, cũng hướng về bên này nắm chặt thị uy.



Trục Nguyệt cảnh giác nhìn chung quanh, liên tục có chiến hạm mang quân hiệu Thiên Túc giải trừ trạng thái ẩn thân, từ bốn phương tám hướng bao vây bộ đội Hỏa Túc, số lượng nhiều gấp mấy bọn Trục Nguyệt, như thiên la địa võng phủ chụp lên họ, dù mọc cánh cũng khó trốn.



Trên màn hình liên lạc, Phi Cảnh khinh thường nghiêng người sang bên, “Vốn loại chuyện nhỏ nhặt như câu cậu mắc bẫy này chỉ cần mình tôi là đủ, bất quá có một cố nhân nói nhất định phải gặp cậu, nên tôi mang người đó đến.”



Trục Nguyệt mở to hai mắt nhìn theo người từ trên thang leo xuống, theo bản năng kêu lên, "Thầy hiệu trưởng?"



Đạp Vân đi đến bên người Phi Cảnh, tiếc nuối đối mắt với Trục Nguyệt, "Thật không ngờ chúng ta lại gặp lại dưới tình huống này, biểu hiện của cậu sau khi rời Bích Không, làm ta phi thường thất vọng, ta nghĩ ta cần xem lại thất bại của mình trong việc giáo dục.”



“Học trò không theo quản giáo như vậy,” Phi Cảnh lại lộ ra nụ cười đầy ý xấu, “Thì để tôi thay hiệu trưởng của mấy cậu đến giáo dục cậu.”



Trục Nguyệt tức giận đập lên mặt bàn, “Vậy Doanh Phong chân chính đâu?”



Phi Cảnh dùng ngón tay kim loại của hắn chỉ về phía trước, "Ngẩng đầu nhìn."



Trục Nguyệt lập tức ngẩng đầu, chỉ thấy hơn mười cơ giáp Lang Túc vây quanh một phi thuyền giống như đúc cái Phi Cảnh đang lái bay xẹt qua trên không, nghênh ngang hướng tới Hỏa Túc, chớp mắt đã không nhìn thấy gì nữa.



Phi Cảnh đè xuống chốt liên lạc, “Chướng ngại bên đây đã quét sạch, kế tiếp giao cho các cậu.”



“Vất vả rồi.” thanh âm Doanh Phong từ bên kia truyền đến.



"Thuận buồm xuôi gió.”



Trục Nguyệt biết chạy trốn vô vọng đột nhiên cuồng loạn cười ha hả, sóng âm đã qua xử lý có chút biến dạng khiến người ta mao cốt tủng nhiên.



“Cậu cười cái gì?" Phi Cảnh không vui hỏi.



“Ông cho là, qua cửa ải này, bọn nó có thể một đường không trở ngại đến Hỏa Túc sao?"



Trục Nguyệt ngừng cười, nghiến răng ken két, “Mấy người quá ngây thơ rồi, Thiên Túc gây thù khắp tinh hệ, còn chưa biết có bao nhiêu người đang đợi bọn nó đằng trước đâu, muốn sống sót đưa Doanh Phong đến Hỏa Túc hả, quả thực nằm mơ!"



"Vậy hãy để cậu tận mắt thấy giấc mộng của chúng tôi trở thành sự thật đi, " Phi Cảnh nhìn về hướng Doanh Phong rời đi, “Bộ dạng giống tôi như vậy, thì chớ làm tôi mất mặt đó."