Khế Tử

Chương 116 : Cửu chuyển

Ngày đăng: 05:22 19/04/20


Lăng Tiêu vụt đứng lên, thân thể trước mắt Chẩm Hạc dần dần biến mất, đợi cậu hoàn toàn ngắt kết nối, Chẩm Hạc mới khinh thường giễu cợt một tiếng.



"Chạy trốn thật đúng là nhanh."



“Anh không biết anh nói như vậy rất trực tiếp sao? Vạn nhất dọa đến tiểu bằng hữu thì làm sao bây giờ, " một bóng người từ trong góc tối hiện ra, Chẩm Hạc dường như không chút để tâm hình thức viếng thăm tận cửa này, cũng không ngại bị người khác nghe lén đoạn đối thoại trước đó.



“Nếu so với cậu, thì tôi cũng là tiểu bằng hữu a," Chẩm Hạc vẫn nằm tại chỗ, không có nửa điểm ý tứ muốn đứng dậy nghênh đón.”



“Anh đứng trước một thiếu niên vừa mới tỉnh dậy nói lời này, không đỏ mặt sao?" Tinh Lâu cười nói tiếp.



“Cậu nói tôi rất trực tiếp, vậy xin hỏi tôi nói có lời nào không phải sự thật không?” Chẩm Hạc hỏi lại.



Tinh Lâu nghĩ nghĩ, "Có một câu không phải sự thật."



“Là câu nào?”



Tinh Lâu bắt chước ngữ khí của hắn, “Ngươi vĩnh viễn sẽ không biết lý do trận chiến đấu này, bởi vì lý do chân chính đã bị cổ nhân hoàn toàn hủy diệt.”



"Nga?" Chẩm Hạc nổi lên lòng hiếu kỳ, "Cậu biết chân tướng?"



Tinh Lâu cười một tiếng, "Tin tưởng tôi, anh sẽ không muốn biết đâu.”



“Cậu đây là đang miệt thị sự ham tìm tòi của một nhân viên tình báo.”



"Một ngày kia Nguyệt Ảnh tỉnh lại, có lẽ em ấy sẽ có hứng thú chính miệng nói cho anh biết.”



Nguyệt Ảnh hình sóng ở trên tường lay động vài cái, tựa hồ đang phụ họa lời cậu.



"Được rồi, " Chẩm Hạc nhún nhún vai, "Vậy mục đích cậu tới lúc này là? Đừng nói với tôi, cậu mới sáng sớm đến nhà tôi là muốn thu thuế.”



“Anh chỉ sợ là thiếu niên có tiền nhất Thiên Túc đi, sao còn để ý chút tiền thuế ấy,” Tinh Lâu trêu chọc hắn, “Đừng quên, tôi có quyền giám thị toàn hệ thống mạng, vừa rồi trong bản ghi chép tin tức thấy có một người bạn tốt của tôi xuất hiện ở toạ độ của anh, tò mò cho nên mới đến xem chút.”



“Cậu nói Lăng Tiêu? Cậu biết cậu ta?”



“Ngày đầu tôi đi học, là anh ta dẫn tôi tới ký túc xá."



"Xem ra các cậu rất có duyên..." Chẩm Hạc đột nhiên trầm giọng, “Có người đến.”



Tinh Lâu một lần nữa ẩn vào bóng tối, bức tường cũng đã khôi phục nguyên trạng, Chẩm Hạc từ trên ghế đứng lên, thay bộ mặt khác, thêm phần lễ độ nghênh đón vị khách lần đầu tiên tới cửa.



“Buổi sáng tốt lành, tôi có thể giúp gì cho cậu?”



Trục Nguyệt đánh giá một vòng cái tiệm rỗng tuếch, hỏi ra câu mà mỗi người lần đầu tới đây đều hỏi.



“Tiệm này của anh bán cái gì?”



“Như cậu thấy đó, cái gì cũng bán."




Lực chú ý của mọi người lập tức tập trung vào người Dao Đài vừa từ phòng cấp cứu bước ra, cô cởi đồng phục làm việc ra ném qua bên cạnh, lập tức có trợ lý tiếp được, hai người bước nhanh về hướng khác của hành lang.



“Người kia tỉnh chưa?”



"Vừa mới tỉnh," Trợ lý lập tức báo lại cho cô.



"Tình huống thế nào?"



"Đã không có gì đáng ngại, thân thể cậu ấy tố chất rất ưu tú, tốc độ khôi phục rất nhanh."



“Chuyển người trong kia tới phòng giám hộ trọng chứng.”



Hộ lý chần chừ, “Ý của ngài là… “



Tay Dao Đài dừng một chút trên cửa, “Khóa lại.”



Cửa phòng bệnh Bình Tông bị đẩy ra, một đám người lục tục đi vào, người trên giường bệnh nghe được thanh âm, giãy dụa cố hé mở mắt.



Đi đầu là Dao Đài, bên người theo sát một người mặc đồng phục hộ lý, ngay sau đó Lăng Tiêu vẻ mặt lo lắng chen ra trước, phía sau còn có hai người bạn học biểu tình cổ quái.



Tầm mắt Bình Tông quét qua đám người một lần lại một lần, thậm chí thấy tiến sĩ Trực Thượng vốn không nên xuất hiện tại nơi này đứng ngoài cùng đám người, nhưng đều không tìm được người yêu mà chính mình tâm tâm niệm niệm không quên.



"Lăng Tiêu, Lam Thịnh đâu?" Cậu khẩn trương hỏi.



“Cậu ấy đang nghỉ ngơi trong một phòng bệnh khác,” Lăng Tiêu nói dối, “Cậu có khỏe không?"



Bình Tông gật gật đầu, lại lắc đầu, "Tớ chỉ là lo lắng cho Lam Thịnh, tớ cũng không biết lúc ấy thế nào, mọi thứ ban đầu đều tốt lắm, nhưng đột nhiên tớ cảm giác không được bình thường. Chuyện sau đó như thế nào cũng nhớ không nổi, chỉ mơ hồ nhớ là tớ đánh trả, trong đầu có nhớ một đoạn ngắn lúc chúng tớ chiến đấu… Lam Thịnh anh ấy thật sự không có chuyện gì chứ?”



“Cậu ấy thật sự không có việc gì, cậu yên tâm đi, " Tầm mắt Lăng Tiêu thẳng tắp dừng trên mặt đối phương.



Bình Tông nhẹ nhàng thở ra, "Vậy là tốt rồi, tớ lúc ấy thật sự là điên rồi mới có thể ra tay với anh ấy, nếu có gì không hay xảy ra với anh ấy, tớ nhất định sẽ không tha thứ cho chính mình."



Biết Lam Thịnh không có việc gì, Bình Tông cả người đều thả lỏng, nói cũng nhiều hơn, "Với tính cách hiếu thắng đó, nếu bị tớ làm bị thương, chắc sẽ tức giận lắm, nói không chừng anh ấy hiện tại đang nổi nóng không muốn gặp tớ?”



Bình Tông cười cười, nhắc tới người cậu yêu mến, mắt không tự giác ánh lên ấm áp, “Bất quá cũng may nghi thức trưởng thành đã xong rồi, chúng tớ sau này có thể hảo hảo mà cùng một chỗ..."



"Bình Tông, " Lăng Tiêu không thể nhịn được nữa đánh gãy cậu thao thao bất tuyệt.



"Làm sao vậy?" Bình Tông kinh ngạc nhìn Lăng Tiêu thái độ khác thường, vừa nói vừa ngừng không phải là phong cách của cậu ấy.



"Bình Tông," Lăng Tiêu không biết nên làm sao nói cho bạn mình biết chân tướng, nói ra một chữ đối với cậu cũng vô cùng gian nan, "Cậu thắng."



Tươi cười của Bình Tông cứng lại trên mặt, "Cậu nói cái gì?"



"Cậu thắng." Lăng Tiêu tâm tình phức tạp nhìn vào ánh mắt đen nhánh như mực của Bình Tông, “Cậu bây giờ đã là khế chủ của Lam Thịnh.”