Khế Tử
Chương 134 : Địa Tù*
Ngày đăng: 05:22 19/04/20
Địa Tù: Cũng là tên một ngôi sao, thuộc loại Sát tinh, mang nghĩa xấu.
Quản ngục nhìn thấy người vừa bị đưa vào lại được đón ra, tâm tình không tồi hướng về phía bóng lưng của họ hét lên ‘tân hôn hạnh phúc’, nhưng lời ‘cảm ơn’ như mong đợi lại không xuất hiện, hai người ai cũng chưa từng quay đầu lại.
Mãi cho đến khi họ biến mất khỏi tầm nhìn hắn cũng chưa nghĩ thông suốt, ký kết khế ước không phải một chuyện đáng cao hứng sao?
Ngồi trên phi hành khí về lại học viện, hiệu trưởng có chút lo lắng nhìn Doanh Phong và Lăng Tiêu đối diện, họ một trái một phải ngồi bên cửa sổ, tầm mắt đều dừng nơi chân trời xa xôi. Hai người như hình ảnh hai bên của một tấm gương, vẻ mặt cử chỉ, động tác thần thái, không chút khác biệt.
Sau khi họ từ Trung tâm giám sát đi ra không có một lần đối thoại, không có tiếp xúc thân thể, không trao đổi ánh mắt, rõ ràng đối phương ngay tại bên người, lại như nơi đó chỉ là một người trong suốt, đừng nói chi quan hệ thân mật giữa khế chủ khế tử, ngay cả tình bạn nên có giữa đồng học cũng không còn sót lại chút gì.
Lúc này ngoài cửa sổ, là ánh đèn rực rỡ mới lên, trăng sáng sao thưa, phi hành khí không tiếng động xuyên qua trời đêm, trong trong ngoài ngoài đều một dạng an tĩnh, ngay cả thiết bị động lực cũng tận khả năng che giấu thanh âm máy móc phát ra.
Lăng Tiêu vừa vượt qua ngày lê thê nhất trong cuộc đời mình, chỉ một ngày đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện, dù chỉ mỗi một giây cũng đủ viết thành một câu chuyện dài.
Ngoài mặt cậu vẫn đang thực bình tĩnh, bình tĩnh tới mức không giống một khế tử vừa mới cử hành xong nghi thức trưởng thành, mà trạng thái như vậy mới khiến hiệu trưởng không yên lòng nhất. Tuy cậu không giống Lam Thịnh lạc mất phương hướng, nhưng người bề ngoài càng trấn định, lại càng có khả năng đang dùng ý chí khắc chế bản năng, mà loại khắc chế cưỡng ép này, rất có thể khi đến một giới hạn nào đó sẽ ầm ầm đổ sụp.
Thiếu niên mạnh mẽ lại quật cường này, lời thề ngày trước trong nghi thức cáo biệt đã từng câu từng lời hàm lệ nói ra còn vang vọng bên tai, ai có thể nghĩ đến ngắn ngủi chưa đầy nửa tháng sau ngày hôm đó, lời thề khi trước chỉ trong một ngày bị vô tình nghiền nát.
Phi hành khí lặng lẽ đáp xuống sân bay học viện Bích Không, rời đi Bích Không vẻn vẹn ba ngày, lại phảng phất như đã ly khai ba năm, thay đổi không chỉ là màu của đôi mắt, mà còn có sức nặng trong lòng.
Ba người lục tục xuống khỏi phi hành khí, hai người chuẩn bị rời đi bị hiệu trưởng gọi lại.
“Ta biết các cậu ở trạm cấp cứu quân bộ đã tiến hành kiểm tra tỉ mỉ rồi, nhưng vẫn cần phải đến phòng y tế trường báo cáo, đây là thông lệ."
Hai người không có ý kiến gì liền đi, Doanh Phong phía trước, Lăng Tiêu phía sau, hiệu trưởng đưa mắt nhìn bóng lưng của họ mà ngẩn ngơ, năm nay Bích Không đã có bi kịch rồi, chẳng lẽ giờ còn phải thêm vào một con số nữa?
Dao Đài vốn đang chuẩn bị tan tầm, vừa mở cửa liền vừa vặn đụng phải Doanh Phong bên ngoài, chờ thấy rõ bộ dáng người trước mặt, vị bác sĩ học đường kinh nghiệm phong phú này hít vào một hơi khí lạnh.
"Ôi, trời ơi,” dù đã nghe lời đồn, nhưng nhìn thấy tận mắt, vẫn cảm giác khó mà tin được.
Cô theo bản năng hướng ra sau anh tìm kiếm, tồn tại của Lăng Tiêu một lần nữa chứng minh sự thật này, tâm tình của cô trong nhất thời phức tạp tới cực điểm.
Doanh Phong không chú ý đến khiếp sợ của cô, nhấc chân đi vào trong, người đứng phía sau vừa định đuổi theo, bị anh một câu chặn đứng.
“Cậu ở lại đây.” giọng điệu Doanh Phong gần như ra lệnh.
Cước bộ Lăng Tiêu khựng lại, cuối cùng vẫn lưu lại ngoài cửa.
Doanh Phong lại xích lõa nằm trên bàn kiểm tra sức khoẻ, để Dao Đài kiểm tra tổng quát một lần cho anh, so sánh với báo cáo sức khỏe ở trạm cấp cứu, thân thể anh đã khôi phục rõ rệt, hoàn toàn nhìn không ra dấu vết bị thương. Tuy người Thiên Túc thường có năng lực lành thương rất mạnh, nhưng có thể đạt tới loại trình độ này cũng là lần đầu tiên.
Lăng Tiêu biết chấp nhất của Doanh Phong đối với kiếp trước không hề như Dao Đài nói không chịu nổi một kích, ngay cả tin tức không thể xác nhận độ chân thật đều nguyện ý dùng số tiền lớn để mua, vĩnh viễn đặt hạt đào trong túi trước ngực yêu thương che chở, còn thà rằng hôi phi yên diệt, cũng muốn buông tha cho nghi thức trưởng thành, tín niệm cùng Khuê quyết một trận tử chiến —— giữa tính mạng và tự do, anh ấy đã sớm làm ra lựa chọn, nhưng hết thảy đều không thể nói cùng Dao Đài.
Dao Đài vẫn còn đang cố gắng khuyên cậu, “Cậu phải tràn ngập tin tưởng vào tương lai, ngay cả loại chuyện nói ra thật mất mặt như đối tượng ngưỡng mộ trong lòng là người yêu kiếp trước mà cậu ấy cũng cho cậu biết, điều này chứng tỏ cậu trong lòng cậu ấy không phải không có vị trí gì, hai người vẫn có khả năng vô hạn, huống chi, cậu từ đầu đã thích cậu ấy…”
Một bàn tay đưa qua, che miệng cô lại, cũng chặn lại nửa sau câu nói.
"Không, không có chuyện như vậy, " Lăng Tiêu rút tay về, “Tôi không có thích anh ta.”
“Cậu có, trên báo cáo nói như thế, khi nhắc tới Doanh Phong, đồ thị tâm lý của cậu rất rõ ràng dao động."
“Tôi thừa nhận tôi đối với anh ta thực để ý, " Lăng Tiêu ngắt lời cô, “Nhưng đây không phải thích, cũng có thể là tán thưởng, chán ghét, đố kỵ, hoặc cái gì đó khác, nhưng tuyệt đối không phải xuất phát từ thích."
Dao Đài thở dài, "Thích và ghét hình sóng biểu hiện không có giống nhau, cũng không giống thứ cảm xúc nào khác, cậu có thể lừa gạt chính mình, nhưng không lừa được máy móc.”
“Máy của cô hư rồi,” cậu bình tĩnh nói.
“Máy của tôi cho tới giờ đều chưa từng hỏng,” Dao Đài bất đắc dĩ, “Có lẽ ngay cả chính cậu cũng phát hiện, cậu để ý cậu ấy, cùng với nỗ lực khiến cậu ta chú ý cậu, đủ loại hành vi, đều chỉ có một lời giải thích. Cậu thích cậu ấy, Lăng Tiêu, riêng điểm này, cậu không thể phủ nhận."
Trong phòng y tế một đoạn trầm mặc thật lâu.
“Báo cáo kiểm tra sức khoẻ của tôi, Doanh Phong cũng sẽ xem sao?" Cậu cúi đầu hỏi.
“Phải, cậu ấy là khế chủ của cậu, cậu ấy có quyền được biết.”
"Có thể xin cô đừng nói cho anh ấy biết chuyện này không?"
Dao Đài khó xử, "Đây là quyền lợi của cậu ấy, bất luận kẻ nào đều..."
“Xin cô.”
Dao Đài phảng phất như nghe thanh âm đó, cô dừng lại, xác nhận đây không phải ảo giác của mình.
"Cái gì?"
“Xin cô đấy,” Lăng Tiêu ngẩng đầu, đáy mắt lờ mờ có thể thấy ánh sáng trong suốt. Dao Đài sợ ngây người, mặc cho ai chứng kiến một thiếu niên kiêu ngạo như vậy, rưng rưng nói ra ba chữ đó cũng không thể không động dung.
“Tôi đã đủ mất mặt rồi, xin cô cho tôi giữ lại một chút tự tôn cuối cùng đi."