Khế Tử

Chương 138 : Huyết quang

Ngày đăng: 05:22 19/04/20


Doanh Phong rất không khách khí đem Lăng Tiêu ném vào ký túc xá, đóng sầm cửa lại.



Lăng Tiêu nhịn một đường, đây đã là lần thứ hai Doanh Phong trước mặt mọi người hạ lệnh với cậu, loại sỉ nhục với một người khi ở nơi công cộng không thể không nghe lệnh, Doanh Phong có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu.



Vừa mới đứng vững, cậu liền nhịn không được phẫn hận chất vấn.



“Doanh Phong, anh có nhất thiết trước mặt bao nhiêu người khiến cho tôi khó xử vậy không?”



“Lúc ở trước mặt bao nhiêu người cùng người khác ôm ôm ấp ấp nói nói cười cười sao cậu không thấy khó xử?”



Lăng Tiêu giờ mới biết hắn so đo chuyện này, “Anh với Trục Nguyệt cùng nhau ăn cơm, còn quản bọn tôi huấn luyện duỗi cơ?"



“Tôi là khế chủ của cậu, chẳng lẽ còn không có quyền quản cậu hay sao?”



"Nhưng tôi không phải đồ vật của anh!” Lăng Tiêu hướng anh quát lên, “Đúng là tôi đơn phương kéo anh vào nghi thức trưởng thành, là tôi một tay tạo thành quan hệ chúng ta ngày hôm nay, anh nhất định là hận không thể sớm một chút thoát khỏi tôi đi? So với bây giờ còn không bằng lúc trước đáp ứng Trục Nguyệt, ít nhất cậu ta có thể đối anh ngoan ngoãn phục tùng, càng khỏi nói tới tình nhân kiếp trước hư vô mờ mịt đó của anh, nếu hiện tại đứng trước mặt anh là người yêu đời trước đó, tôi không tin anh nỡ đối với người đó làm ra chuyện mà anh làm với tôi hôm qua!”



Doanh Phong tái người, còn chưa kịp suy xét qua đại não, cả người Lăng Tiêu đã bay ra xa, ngã gục lên bàn, những thứ bên trên ào ào rơi xuống đất.



"Ha, " Lăng Tiêu gượng cười, “Đâm trúng tử huyệt của anh rồi chứ gì, tôi đã biết, vì khế tử kiếp trước của anh, anh sẽ không chút do dự hướng khế tử kiếp này của mình ra tay."



Cậu giãy dụa đứng lên, "Thôi được, lúc trước khi anh trong phòng huấn luyện không thể động đậy, tôi cũng không nửa điểm hạ thủ lưu tình. Anh từng nói sớm hay muộn có một ngày sẽ đòi lại từ tôi, thừa dịp hiện tại tôi cũng không thể đánh trả, vừa lúc đem những gì nợ anh trả hết cho anh.”



Doanh Phong vừa rồi xúc động một cái đã giơ nắm đấm ra, cho đến hiện tại tay vẫn không thể ức chế run rẩy, anh luôn luôn kiềm chế dù ở bất cứ việc gì cũng có thể bảo trì bình tĩnh, chỉ riêng những chuyện phát sinh hai ngày này lại liên tiếp vượt qua điểm mấu chốt anh có thể khống chế.



Tiếp tục lưu lại đây, cái gọi là bạo hành gia đình sợ là thật sự sẽ xuất hiện, Doanh Phong mạnh mẽ dằn xuống lửa giận dưới đáy lòng, nặng nề mở cửa ra ngoài.



Anh thống hận loại cảm giác không thể chính mình nắm trong tay này, từ khi chuyện ngoài ý muốn đó làm rối loạn kế hoạch cuộc đời anh, không chỉ có vận mệnh chệch đường ray đến rối tinh rối mù, mà ngay cả hành vi của mình đều càng ngày càng chịu Lăng Tiêu chi phối. Nếu như nói tối hôm trước là anh cố ý xâm lấn thế giới tinh thần Lăng Tiêu, ngày hôm nay khi nhìn đến Lăng Tiêu cùng bằng hữu cùng vận động vô cùng thân thiết thì lý trí đã nhường chỗ cho xúc động.



Doanh Phong sắc mặt âm trầm đi bộ trong sân trường, tuy không có đeo cái bảng nói ‘tôi rất tức giận’, nhưng người đi ngang xung quanh đều cảm thụ được tức giận từ anh vô hình trung tản mát ra, không tự giác trốn đi thật xa. Phàm là người có một chút chỉ số thông minh, đều sẽ không lựa chọn ngay lúc này tiến lên trêu chọc, chỉ có một tên không sợ chết ngoại lệ.



“Ối, cậu hôm nay cảm xúc không quá đẹp a, với cậu mà nói này thật đúng là hiếm thấy."



Doanh Phong tràn ngập địch ý nhìn sang, cực kỳ khó được tại chiều không gian thứ nhất chân thực này gặp được Chẩm Hạc, là một kẻ mắc bệnh nghiện mạng rất nặng, thời gian hắn xuất hiện  bên ngoài có thể đếm được trên đầu ngón tay.



"Ít nhất không hiếm bằng việc anh không ngâm mình trên mạng,” Doanh Phong ngữ khí khá là không khách khí.



“Đừng có mới đầu đã không hữu hảo với tôi thế mà,” Chẩm Hạc cà lơ phất phơ sáp đến trước mặt anh, “Tôi rất hiểu cảnh ngộ của cậu, cũng biết tâm tình cậu bây giờ thật không tốt, bị bắt cùng một người chính mình không thích chung thân buộc định, là tôi thì tôi cũng không nguyện ý."
“Nếu thí nghiệm của ông ấy có thể thành công, chỉ biết sẽ tạo thành bi kịch mới, tương lai nói không chừng còn có bao nhiêu người, bởi vì huyết khế có thể dễ dàng bị giải trừ, mà giẫm vào loại bi kịch này."



“Bắt người không tương ái cùng bị buộc vào nhau chính là một hồi bi kịch, bất kể là đối với kẻ yêu, hay với người không yêu. Cảnh ngộ chính tôi đã bất hạnh, cho nên tôi không hi vọng càng có nhiều người trải qua bất hạnh như tôi, anh đã nói tình yêu thực sự không phải giam cầm, ngay chính anh cũng không đồng ý cách làm của đối phương không phải sao?"



“Kết hợp bi kịch giống như tôi, luôn chỉ là số ít, tôi tin tưởng tuyệt đại đa số gia đình đều hạnh phúc và vững chắc, cũng không hi vọng có bất kỳ sự vật gì phá hoại loại vững bền này. Khi nào thứ này được khai phá ra rồi, dù chính họ không dùng, thì sao có thể cam đoan không có người có ý đồ riêng dùng nó phá hoại gia đình người khác?”



Chẩm Hạc đối hai người đó càng ngày càng không hiểu, "Cậu cũng thừa nhận kết hợp của mình là một hồi bi kịch, chẳng lẽ không muốn chấm dứt quan hệ giữa các cậu?”



"Muốn a, nằm mộng cũng muốn," Lăng Tiêu nói tới đây thì chính mình xí một tiếng khinh miệt, “Tôi còn chưa được ngủ qua đây này, ngay cả nằm mộng cũng là mơ tưởng hão huyền. Trở thành khế tử, so với tôi tưởng tượng còn thống khổ hơn, tôi trước kia không hiểu vì cái gì bạn tốt của mình muốn tự sát, giờ tôi đã có chút hiểu. Nhưng tôi đã đáp ứng cậu ấy sẽ không làm chuyện khiến mình hối hận, cũng ước định sẽ chờ được cậu ấy ra, đây mới là lý do tôi vì sao kiên trì đến hiện tại. Cũng như anh nói, một người có lòng tin, làm sao chết dễ dàng vậy được?”



“Không có ai so với tôi càng thống hận kết quả hôm nay, thậm chí từng có một khắc muốn cùng anh ta đồng quy vu tận, nhưng đây là chuyện giữa hai người chúng tôi, cũng chỉ có thể giải quyết giữa  hai người.”



"Nếu như có thể một lần nữa khôi phục tự do, tôi nguyện ý từ bỏ rất nhiều thứ, tuổi thọ của tôi, năng lực của tôi, thậm chí vĩnh viễn trả giá một bàn tay, một cái chân, một cái đầu... Không, đầu thì có là gì, dù để tôi mỗi một ngày kế đến đều phải chịu tra tấn tinh thần tôi cũng cam tâm tình nguyện, bởi vì không có gì so với hiện tại càng khiến người khó chịu đựng hơn. Nhưng này không có nghĩa là tôi vì một lần nữa đạt được tự do, mà phải hy sinh tự do người khác để trả giá, cho dù là mơ tưởng hão huyền, tôi cũng không hi vọng thông qua phương thức này để giấc mộng trở thành sự thật."



Chẩm Hạc không thể tưởng tượng nổi nhìn cậu chăm chú, trong lúc hoảng hốt chợt như thấy Doanh Phong đang đứng sau cậu, thời gian bất đồng, địa điểm bất đồng, hai người bất đồng nói ra những lời giống nhau.



"Thật đáng tiếc, tôi không muốn sa vào thành vật thí nghiệm của các người, lại càng không muốn nối giáo cho giặc, chuyện của chính mình, tôi muốn dùng phương thức của chính mình giải quyết."



Chẩm Hạc không thể lý giải lắc đầu, "Thứ cậu muốn đã không phải cái này, sao hôm nay lại tới tìm tôi?"



“Tôi chỉ là muốn hỏi một chút chỗ này của anh có cần người làm công không, để tôi kiếm chút tiền tiêu vặt mà thôi."



Chẩm Hạc nhịn không được nhạo báng, "Tiền tiêu vặt? Khế chủ của cậu có tiền như vậy, cậu còn phải tự mình đi làm công kiếm sinh hoạt phí?"



Lăng Tiêu nhắm mắt làm ngơ, "Nhưng giờ tôi biết anh là đồng loã của Thái Ân, khó trách trước đây anh quen thuộc chuyện của ông ta như vậy, tôi cũng không muốn lấy tiền của anh. Đạo bất đồng bất tương dữ mưu, từ nay về sau tôi cùng các anh phân rõ giới hạn, anh xem như tôi hôm nay chưa từng tới đi."



Chẩm Hạc nhịn không được gọi lại Lăng Tiêu sắp rời đi, "Nếu tôi nói cho cậu, tôi vừa mới đi tìm Doanh Phong, cậu ta đối với đề nghị của tôi cảm thấy rất hứng thú, cậu khắc chế được chính mình, chẳng lẽ còn có thể ngăn cản được cậu ta sao?"



Lăng Tiêu cúi đầu suy tư một lúc lâu, "Nếu anh ta thật sự nói như vậy, tôi cũng không kinh ngạc," cậu ngẩng đầu, "Nhưng tôi sẽ đến quân bộ tố giác các người."



Chẩm Hạc nheo mắt.



“Tôi thừa nhận tôi hận anh ta hận đến muốn chết, nhưng đây không có nghĩa là tôi sẽ trơ mắt nhìn anh ta đi nhầm đường. Nếu như không có việc ngoài ý muốn này, anh ấy hẳn là sẽ thuận thuận lợi lợi thi vào trường quân đội, tiến vào quân bộ, vì quốc gia mà chiến đấu, trở thành kiêu ngạo của cả tộc người. Mặc kệ có thể tìm được chủ nhân của cái hạt đào chết tiệt kia không, đây mới là con đường mà anh ấy nên đi.”



“Mà tôi, cũng thế.”