Khế Tử

Chương 139 : Huyền Vũ*

Ngày đăng: 05:22 19/04/20


Huyền Vũ: Một trong Tứ tượng của Thiên văn học Trung Quốc. ‘Vũ’ là một linh vật kết hợp giữa rắn và rùa, huyền vũ nghĩa là con Vũ màu đen, tượng trưng cho Trường tồn và sức mạnh.



Lúc Lăng Tiêu từ trên mạng xuống, chỉ thấy Doanh Phong ngồi đối diện, không dự đoán được anh ta đi rồi lại vòng về, Lăng Tiêu cả người lập tức đề phòng, quả thực giống như động vật bị uy hiếp nháy mắt xù lông.



“Sao hả? Nghĩ thông suốt rồi? Định trở về đánh tôi một trận?"



“Cậu đi tìm Chẩm Hạc có phải không?" Doanh Phong trực tiếp hỏi.



Phản ứng đầu tiên của Lăng Tiêu là anh ta lại giám thị mình, "Cứ biết rõ còn cố hỏi bộ anh không mệt sao? Hay lại muốn dùng biện pháp gì bức tôi chính miệng nói ra?"



“Không được đi cùng hắn!” Doanh Phong lúc này thẳng thắn ra lệnh.



Lăng Tiêu kinh ngạc một chút, mơ hồ đoán ra Chẩm Hạc đối với cậu che giấu thực tình, bất quá cậu cũng không tính nói với Doanh Phong chân tướng, cậu nhảy xuống giường, đi thẳng đến phòng tắm.



"Vừa rồi ra tay là tôi xúc động, cậu có thể đánh lại, tôi không hoàn thủ," Doanh Phong giương giọng nói sau lưng cậu, “Nhưng tôi sẽ không cho phép cậu gia nhập tổ chức của hắn."



Nửa câu đầu của anh dù là đang nhượng bộ, nhưng không chút nào nghe ra khẩu khí nhượng bộ, mà là một bộ tư thế bố thí, dẫn dắt vào trọng điểm nửa câu sau.



Lăng Tiêu vốn cũng đã đem nửa câu đầu loại bỏ, nhưng nghe xong nửa câu còn lại, tức giận dâng lên, xoay người không nói một tiếng vung nắm đấm thẳng. Dù tra tấn mấy ngày liên tiếp đã hao tổn lượng lớn thể lực cậu, nhưng khoảng cách gần như vậy đấm qua, cái mũi Doanh Phong cầm chắc chạy không thoát vận mệnh gãy xương.



Nhưng khi Lăng Tiêu một kích dùng toàn lực ẩn ẩn mang theo tiếng gió cách mục tiêu chỉ còn một tấc, lại cứng rắn đình chỉ, dù dùng sức thế nào đều không thể tiến tới mảy may.



Thái độ lật lọng của Doanh Phong khiến Lăng Tiêu tràn ngập xem thường, “Anh không phải không hoàn thủ sao? Nga được rồi, khống chế không thuộc phạm trù hoàn thủ phải không? Đừng giả mù sa mưa."



“Tôi không có," Doanh Phong diện vô biểu tình thanh minh, dù trước mắt chính là nắm đấm cương ngạnh của Lăng Tiêu, cũng không hề chớp mắt, “Tôi không có khống chế cậu.”



Lăng Tiêu không tin rút tay về, thật có thể động, nhưng vừa vung qua, vẫn như trước dừng lại ở vị trí đó.



"Ha," cậu đột nhiên có lĩnh ngộ càng tồi tệ hơn, “Thân là khế tử, là ngay cả quyền lợi công kích khế chủ cũng không có sao? Thật là tuyệt, chế độ hay thật, ha ha ha ha."



Cậu dứt khoát buông tha cho ý tưởng cho anh ta một quyền, mặc kệ kế tiếp Doanh Phong nói cái gì cậu cũng không muốn hiểu.



“Nếu cậu lựa chọn đi theo hắn, nơi này hoặc ngục giam, chính cậu chọn một chỗ lưu lại."



Đối với cái loại uy hiếp trắng trợn không che đậy này, Lăng Tiêu mắt điếc tai ngơ, chui vào phòng tắm, tình trạng cậu lúc này, cùng bị giam cầm có gì khác nhau đâu.



Người trong gương vẫn như hai ngày trước, nhưng đã trở nên không khiến người khó mà chịu nổi nữa. Lăng Tiêu nghĩ, nếu so với Doanh Phong, gương mặt mình thoạt nhìn thuận mắt hơn.



Cậu đối diện gương hít vào rồi thở ra, lặp lại ba lượt như thế, "Đây là ngày cuối cùng, hai ngày trước đều sống qua, hôm nay cũng nhất định không thành vấn đề."



Cậu chìa nắm tay cùng người trong gương đụng một cái, "Cố lên, Lăng Tiêu!"




Dao Đài cường liệt khắc chế xúc động muốn ra tay.



“Tôi không phải đã nói với cậu, sau khi trở thành khế tử thẻ từ sẽ bị tiêu trừ, tiền trên đó toàn bộ chuyển sang thẻ của cậu, cậu chẳng lẽ không có phát hiện mình nhiều tiền lên sao?”



Doanh Phong lúc này mới nhớ tới, sau khi thực tập trở về tiền trên thẻ thêm vào bốn đồng, con số quá ít, anh đã cho là mình nhớ lầm thôi.



“Cậu ấy không nói, chẳng lẽ cậu không biết hỏi à?” Dao Đài phẫn nộ chỉ vào hai người bọn họ, "Một người không hỏi, một kẻ không nói, chẳng lẽ không phải là chờ chết đói rồi mới mở miệng sao?”



“Cậu ấy ba ngày không ăn không ngủ, vừa rồi còn vận động thể lực nhiều như vậy, có thể kiên trì đến lúc này mới bất tỉnh, tôi cảm thấy đã là kỳ tích! Cho dù là lấy thể chất của chúng ta, cũng chịu không được gây sức ép như vậy!"



“Tôi thấy kỳ rối loạn của cậu còn nghiêm trọng hơn cậu ấy, người khống chế không được cảm xúc chính mình, không có tư cách làm khế chủ! Sớm biết như vậy, tôi thà đưa cậu ấy đến Trung tâm kiểm soát, còn tốt hơn ở cùng với cậu, ít nhất cậu ấy sẽ không đói chết!"



Dao Đài vừa vào đã giũa cho một trận, Doanh Phong thủy chung một tiếng cũng chưa thốt ra.



Dao Đài quá mức phẫn nộ, không thể không dừng lại hòa hoãn một trận mới mở miệng.



“Tôi bây giờ trịnh trọng cảnh cáo cậu, cấp bậc đánh giá tâm lý của cậu ấy đã đạt tới E-, khoảng cách cưỡng chế nhập viện trị liệu chỉ có một điểm chênh lệch như vậy, nhưng đó cũng không phải nghiêm trọng nhất."



“Cậu ấy hiện tại đã xuất hiện tổn thương tinh thần cường độ thấp, loại tổn thương này sẽ đi cùng cậu ấy cả đời, vĩnh viễn đều không thể chữa khỏi. Cậu có thấy thầy hiệu trưởng không? Ngài chính là ví dụ cho tổn thương tinh thần độ nặng, chẳng lẽ cậu cũng hi vọng Lăng Tiêu phát triển theo hướng của ngài?"



“Nếu cậu cứ tiếp tục hành động khinh suất như vậy, cậu ấy sẽ chết, tôi không phải đang nói giỡn với cậu!” Cô cố gắng kiềm chế một chút ngữ khí, "Doanh Phong, người Thiên Túc cả đời chỉ có thể có một bầu bạn, nếu khế tử trước khi hoàn toàn phát dục chết yểu, khế chủ cũng sẽ đình chỉ sinh trưởng, năng lực của cậu sẽ ngừng phát triển, cho dù chỉ vì ích kỷ mà lo nghĩ cho chính mình, cậu cũng nên chiếu cố tốt cậu ấy! Lúc này sờ sờ trước mặt nằm ở trên giường chính là khế tử duy nhất đời này của cậu, sớm đem cái ý tưởng không thực tế của cậu chặt đứt cho tôi!”



Doanh Phong không được tự nhiên mà đem đầu chuyển qua, nhìn Lăng Tiêu trên giường bệnh, lúc này mới chú ý tới ngực Lăng Tiêu phập phồng tần suất nhanh hơn người thường, tựa hồ một hơi chỉ hít vào một nửa đã vội vàng thở ra, giống như một loài động vật.



“Sao cậu ấy lại thở nhanh như vậy?”



"Nhịp tim và nhịp thở của khế tử đều nhanh hơn trước kia, chẳng lẽ cậu không có cảm giác tim mình đập chậm hơn sao? Tuổi thọ trung bình khế tử thấp hơn khế chủ, hơn nữa còn có những khế chủ không chịu trách nhiệm giống như cậu dốc hết sức mà kéo trị bình quân đó thấp xuống nữa, thật sự là cống hiến vĩ đại.”



Dao Đài mắt nhìn giờ, “Cậu ấy còn có thể ngủ tiếp một giờ, vốn kỳ rối loạn đã qua, chính là bị cậu kéo dài một ngày, đợi đến lúc tinh thần phản phệ đêm nay, có thể càng thống khổ so với mấy ngày hôm trước, tôi xem cậu đến lúc đó làm sao.”



Cô hất đầu đi ra ngoài, lưu lại Doanh Phong cùng Lăng Tiêu một mình ở phòng y tế, anh đi đến trước giường Lăng Tiêu, đối phương ngủ vẻ mặt an tường, người bình thường giương nanh múa vuốt là thế, khi ngủ say cũng sẽ ẩn đi vẻ sắc bén. Cuộc tranh cãi vừa rồi không chút ảnh hưởng đến cậu ấy, Doanh Phong không thể tưởng tượng đây là giấc ngủ đầu tiên của cậu sau nghi thức trưởng thành.



Lam quang trên thiết bị chớp lên từng nhịp, con số biểu hiện thời gian còn lại vô tình tiến hành đếm ngược, trong cái chế độ tàn khốc này, khó khăn vĩnh viễn chỉ có thể dựa vào tinh thần con người mà vượt qua, cho dù là thiết bị chữa trị tiên tiến nhất, cũng chỉ vẻn vẹn cấp cho khế tử đợt nghỉ tạm ngắn ngủi.



Khi tỉnh lại, phòng không có một bóng người, cậu có lẽ vừa hưởng thụ giấc ngủ sâu nhất trong đời, sâu đến chẳng một mộng cảnh nào có thể lẻn vào.



Bất quá vấn đề giấc ngủ đã được giải quyết, cảm giác bụng đói kêu vang liền càng cường liệt. Cậu ngồi dậy, phát hiện đỉnh đầu còn nối với một dụng cụ không rõ, thuận tay kéo nó xuống, đang chuẩn bị chống người xuống giường, lại không cẩn thận đụng phải một thứ kỳ quái gì đó.



Cậu cúi đầu, trong tay bất ngờ có đặt một túi bánh mì năng lượng vị chuối tiêu.