Khế Tử
Chương 278 : Diệp lưu*
Ngày đăng: 05:23 19/04/20
*Lá đổ
Lăng Tiêu hai tay dán lên thủy tinh, biểu tình trên mặt vừa muốn khóc vừa muốn cười.
Doanh Phong mới vừa làm cậu cảm động đến tột đỉnh ghét bỏ liếc mắt nhìn cậu, “Em đó là cái biểu tình gì? Ngu muốn chết.”
Biểu tình Lăng Tiêu trở nên càng buồn cười, "Làm gì có ai như anh, vừa khen xong liền cười nhạo, không biết như vậy làm người ta rất mất mặt sao?"
“Em nếu khóc ở chỗ này, đó mới là làm anh mất mặt."
Hai người không coi ai ra gì nói chuyện với nhau, cái gì sinh tử, cái gì nguy nan, tất cả đều không đếm xỉa đến.
Thái Ân bị xem nhẹ trong lòng khó chịu, "Liếc mắt đưa tình cũng một vừa hai phải một chút, nơi này cũng không phải chỗ cho hai đứa bây diễn ân ái.”
"Thực xin lỗi, " Lăng Tiêu làm một cái thủ thế ‘có lỗi rồi’, “Tôi thiếu chút nữa quên mất mọi người ở đây đều là độc thân."
Một câu của cậu giễu cợt hết cả đám, đã có người trong mắt dấy lên lửa giận thiêu chết bọn họ.
“Tụi mày đã cảm tình thâm hậu như vậy, tao nguyện ý thành toàn,” Thái Ân lại một lần nữa giơ tay, trong lòng bàn tay hồn tinh chợt lóe.
“Đợi đã!” Phi Cảnh gọi ông ta lại, "Tinh... Bên kia làm sao bây giờ?"
“Cậu ta đã đợi bao lâu, cũng không để ý chờ lâu thêm vài thập niên," chỉ cần Lăng Tiêu chuyển kiếp, vẫn có thể lại tìm ra nó từ trong biển người mênh mông, rút sạch máu nó, để cho Nguyệt Ảnh ngủ say thức tỉnh.
Dù có thể đoán được Tinh Lâu sẽ giận tím mặt, ông ta cũng không muốn kẻ đã sỉ nhục mình còn sống rời khỏi nơi này.
Phi Cảnh nhíu mày, hắn cùng với Tinh Lâu không có kết giao đặc biệt gì, chỉ đơn thuần là không muốn thấy hai người kia chết, nhưng xem phản ứng Thái Ân, có vẻ nhất định phải đưa hai người này vào chỗ chết, dù đem Tinh Lâu ra cũng không làm nên chuyện gì.
"Làm sao bây giờ a, " Lăng Tiêu nhếch khóe miệng, "Nghe qua lời này của khế chủ tôi, tôi lại càng không muốn chết."
Thấy cậu ta giơ lên nắm tay, Thái Ân trong lòng cảnh giác, "Mày muốn làm gì?"
“Tôi muốn vầy nè.”
Cậu một quyền đánh lên thiết bị giam cầm, đúng như lời Phi Cảnh nói, vô luận có người mưu toan phá hỏng nó từ bên trong hay là bên ngoài, đều bị điện áp thật lớn phản kích. Quanh thân Lăng Tiêu vờn quanh điện lưu xẹt xẹt tác hưởng, trong ánh mắt kinh ngạc của Doanh Phong, cậu nâng lên tay kia, lần thứ hai hung hăng nện lên.
Thì ra chỉ có thể, Thái Ân giễu cợt hành vi không biết tự lượng sức mình của cậu, "Tác phẩm của tôi ngăn cản được mưa bom bão đạn, muốn tay không phá hư nó quả thực là nằm mơ."
Hai đấm của Lăng Tiêu hấp thụ lực lượng khó mà tránh thoát bên ngoài vách kính, luồng điện theo đầu ngón tay cậu truyền xuống chân rồi tiếp tục thẳng hướng đỉnh đầu, làm da đầu cậu từng trận run lên.
"Ai nói... Tôi muốn... Phá hư nó......?"
Cậu cúi đầu, thanh âm đứt quãng từ giữa hàm răng cắn chặt truyền tới, điện tích cậu hấp thu càng ngày càng nhiều, đã vượt qua cực hạn thân thể của cậu có thể thừa nhận.
"Lăng Tiêu!" Doanh Phong lo lắng cúi đầu kêu một tiếng.
Doanh Phong nhanh chóng kích hoạt toàn bộ Động lực hồn tinh trên tay, hai hướng cùng chống, mới miễn cưỡng khiến tốc độ họ hơi chậm lại, nhưng lại không hoàn toàn thoát khỏi dẫn lực của Tinh Môn.
Chế dưỡng hồn tinh còn có ba mảnh, Doanh Phong kích hoạt một mảnh trong đó, nâng cằm Lăng Tiêu, đem một nửa bên trong chuyển sang cho cậu.
Dưới tác dụng phụ của đốt tẫn, nhiệt độ cơ thể Lăng Tiêu đã cao đến kinh người, nướt bọt khế chủ có chứa hiệu quả tinh lọc xuyên qua khoang miệng truyền tới, với cậu tựa như người sắp chết trong sa mạc khô cằn phát hiện ra nước suối trong vắt.
Lăng Tiêu hơi khôi phục một chút ý thức mở mắt ra, thấy gương mặt Doanh Phong rời khỏi mình, lưu luyến có chút không nỡ.
Nhưng giờ phút này hiển nhiên không phải lúc sinh ra loại ý niệm này trong đầu, cậu ngọ ngoạy đánh giá chung quanh, Tinh môn gần kề diệu nhãn (lóa mắt), tinh vân xa xa huyễn mục (đẹp), đều bị biểu thị tình cảnh tuyệt vọng bọn họ sắp đối mặt.
Doanh Phong hướng cậu ra dấu bảo dùng hồn tinh, Lăng Tiêu suy yếu lắc đầu, cậu lúc này, đã không thể điều động một chút tinh thần lực nào, cứ như vậy trôi qua, cho đến khi bị cuốn vào một thời không khác, có lẽ chính là kết cục cuối cùng của họ.
Tác dụng phụ của ‘đốt tẫn’ từng bước xâm chiếm vào máu Lăng Tiêu, cho dù chết, cậu cũng không muốn máu bị đốt sạch mà chết. Lăng Tiêu ôm cổ người trước mặt, chủ động hôn lên miệng đối phương, tham lam từ nơi đó hấp thu một chút thanh lương (mát lạnh)cuối cùng.
Thuận theo môi răng quyến luyến, một tia dưỡng khí được rót vào phổi Lăng Tiêu, cậu hơi hơi mở mắt ra, muốn tránh thoát, trên người lại không có khí lực, chỉ có thể để mặc ngày càng nhiều dưỡng khí trút vào, ngay cả cự tuyệt cũng không làm được.
Đủ rồi a.
Cậu muốn dùng ánh mắt ngăn cản, nhưng đôi mắt Doanh Phong thủy chung khép kín, tựa như trong cái hôn môi ngọt ngào thế này, không nên có tầm mắt đến cản trở.
Dưỡng khí sản sinh từ mảnh hồn tinh cuối cùng đều chuyển hết cho Lăng Tiêu, đây là một nụ hôn dài nhất trong vũ trụ, theo thống kê của các nhà khoa học, không có nụ hôn giữa đôi tình lữ nào có thể dài hơn. Từ lúc bắt đầu hôn, hành tinh quay quanh trục, mặt trời lặn về phía tây mọc lên ở phương đông, thủy triều dưới tác dụng trăng lên rồi lại xuống, những ngôi sao nối thành ngân hà rực rỡ, đón nhận những hành tinh nơi xa xôi.
Không cần!
Lăng Tiêu liều mạng hò hét trong lòng, kêu la đủ để chấn động mỗi một tế bào của cậu, nhưng không một tiếng nào có thể truyền đến chỗ Doanh Phong, anh gần trong gang tấc, lại xa tận chân trời.
Môi Doanh Phong từ biệt làn môi, lại chuyển sang trán cậu, ở nơi đó trịnh trọng ấn xuống cái hôn cuối cùng, Lăng Tiêu nước mắt tràn mi, nhưng chúng ngay cả tư cách rơi xuống đều không có.
Doanh Phong buông lỏng Lăng Tiêu, trong hai bàn tay anh, một trái một phải cầm hai mảnh hồn tinh, đây là hai mảnh cuối cùng có thể kích hoạt, bằng tất cả tinh thần lực mà anh có.
Khi tay Doanh Phong dừng trên ngực cả hai, đó trở thành tiếp xúc cuối cùng của họ.
Lăng Tiêu vô lực vươn rồi vươn tay, lại cái gì cũng không bắt được.
Khác cực hút nhau, cùng cực đẩy nhau, hai người được trao cho cực từ như nhau hướng tới phương hướng hoàn toàn ngược nhau bắn ra, Lăng Tiêu thoát khỏi lực hấp dẫn, Doanh Phong lấy tốc độ cực nhanh bay về phía lốc xoáy Tinh Môn.
Doanh... Phong...
Lăng Tiêu cao giọng thét lên, nhưng không có một môi trường nào có thể đem thanh âm cậu truyền tới, cậu trơ mắt nhìn thân ảnh Doanh Phong càng ngày càng nhỏ, nước mắt như đê vỡ trôi trong vũ trụ, như một cơn mưa vĩnh viễn sẽ không rơi xuống.
Quanh thân Doanh Phong đã bị bao phủ trong quang mang lam sắc, nhìn về người kia ở phương xa, không biết tinh thần lực còn lại, có đủ nói xong câu đó hay không.
Anh động động ý niệm, thanh âm xuyên qua vũ trụ, vượt qua tinh hà, vang vọng trong não Lăng Tiêu.
—— Lăng Tiêu, anh hình như…