Khế Tử
Chương 285 : Truyền thừa
Ngày đăng: 05:23 19/04/20
Không thể tưởng được ở một tinh cầu khác lại gặp một gương mặt quen thuộc, dù vốn không quen biết, vẫn cảm thấy thân thiết.
Lăng Tiêu nhẹ xoa tay lên người trong ảnh chụp, “Rõ ràng chưa từng gặp qua anh, lại giống như đã gặp trăm ngàn lần vậy."
Cậu ngẩng đầu, “Cũng thật không ngờ lại nhìn thấy các anh ở chỗ này.” Bộ dạng Cô tinh cậu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng cảm giác quen thuộc lại lái đi không được.
“Trước khi Thiên Túc Lang Vương đến, chúng tôi vì vấn đề chủ quyền, cùng những bộ lạc xung quanh mỗi năm đều phát sinh mâu thuẫn, là Thiên Túc Lang Vương bằng sức chính mình giải quyết những người có ý đồ muốn thâu tóm chúng tôi, đây chính là lý do người trong bộ tộc đối với ngài ấy tâm phục khẩu phục. Hiện tại, đừng thấy chúng tôi chỉ là một bộ lạc nhỏ chỉ có một ngàn dân, nhưng cũng là một quốc gia được liên hiệp chính phủ cho phép, thân phận của các cậu cũng là Vương và Hậu danh xứng với thực, trên tinh cầu này, vô luận đi đến nơi nào, đều cũng được thừa nhận."
Lực chú ý của Lăng Tiêu đều đặt trong hình, rất giống với Cô Tinh trong tưởng tượng của cậu, Kinh Vũ sắc mặt lạnh lùng, thần sắc xa cách, giống như một hành tinh không có quỹ đạo. Xung quanh hắn cũng có những hành tinh khác, nhưng hắn lại không thuộc một thiên hà nào, không quay quanh hằng tinh nào, cũng không có một vệ tinh nào quay quanh hắn, hắn là tĩnh tại trong mọi vận động.
“Anh có thấy người này có chút quen mắt không, hình như đã gặp ở chỗ nào rồi.” Lăng Tiêu không kìm được hỏi.
"Không có."
"Cảm giác hắn giống một người..." Lăng Tiêu cố gắng hồi tưởng lại, đột nhiên a một tiếng.
“Anh không thấy hắn với anh có điểm giống nhau sao?"
Doanh phong và lão Lang Vương không hẹn mà cùng ngẩng đầu, tìm kiếm chỗ tương tự giữa hai người.
Sau khi nghiêm túc so sánh một phen, Doanh Phong xác nhận chứng mù mặt của Lăng Tiêu lại tái phát.
“Giống chỗ nào?”
“Em không phải nói diện mạo, là thần thái, khí chất... Không, cũng không phải, em cũng không nói rõ được, nhưng tóm lại là có loại tương tự nào đó trong linh hồn, loại cảm giác này, trước đây em cũng từng có,” cậu cố tìm tòi trong trí nhớ, “Hình như là ở bảo tàng lịch sử, lúc thấy tượng của khai quốc Nguyên soái.”
Lão Lang Vương chần chừ, “Nếu như nói tạo cảm giác cho người ta, thì hai người bọn họ quả thật có vài phần tương tự, chẳng qua Thiên Túc Lang Vương bề ngoài là thiếu niên, rất khó đặt trên cùng một bình diện mà so sánh với đương nhiệm Lang Vương.”
"Có thể chỉ là lỗi giác của tôi,” Lăng Tiêu lắc lắc đầu, cái loại cảm giác này lướt qua trong giây lát, không đợi cậu nắm bắt liền biến mất.
“Chỗ chúng tôi có tẩm cung tu kiến cho Lang vương, muốn đi xem không?"
Hai chữ ‘tẩm cung’ này nghe thật xa hoa, Lăng Tiêu đương nhiên muốn qua thăm thú.
“Phong cách kiến trúc phổ biến nơi này thiên về nguyên thủy, vừa vặn lúc ấy tẩm cung cũ cần sửa chữa, chúng tôi liền trưng cầu ý kiến Thiên Túc Lang Vương, dựa theo tư liệu ngài đưa sửa lại tường bao ngoại thất, hẳn là phù hợp thẩm mỹ của người Thiên Túc đi."
Trong lúc nói chuyện họ đã đến cửa chính tẩm cung, Lăng Tiêu lại một lần nữa cảm thấy giật mình.
Lời lão Lang Vương thật không sai, kiến trúc trước mắt đích thật là phong cách Thiên Túc, nhưng vô luận nhìn từ góc độ nào, nó cũng cực kỳ giống giáo đường mà họ từng đến. Nói nghiêm khắc, nó phù hợp chính là quan điểm thẩm mỹ của tôn giáo Thiên Túc.
Dù sao họ chỉ là một bộ lạc nhỏ, cái gọi là tẩm cung cũng chỉ là hoa lệ hơn một chút so với những nơi khác, bất quá đủ để nhìn ra dụng tâm của họ, cơ hồ đã đem thứ tốt nhất mà họ có, hiến cho Vương của mình.
Tiến vào bên trong ‘cung điện’, nơi này cũng không phải giáo đường, bất quá nơi chốn có thể thấy bóng dáng Thiên Túc —— bản đồ của bọn họ, huy hiệu, phù điêu cây linh hồn cùng hải đăng… Đây căn bản là đem văn hóa Thiên Túc trưng bày trọn vẹn trên một tinh cầu khác.
“Nơi này là phòng ngủ chính, thiết kế cho Lang Vương cùng Lang Hậu nghỉ ngơi, nhưng vì Lang Hậu chưa từng tới, phòng này luôn luôn để trống. Tôi thì có nhà mình, cũng không ở nơi này."
“Cậu ấy tên Lăng Tiêu."
***
Phòng chính dù nhiều năm không có người ở, nhưng lại được thu dọn rất sạch sẽ, nệm mềm đủ khiến người ta chìm vào đó.
Doanh Phong đặt Lăng Tiêu lên giường, nướt bọt khế chủ khiến Lăng Tiêu dần dần tỉnh rượu.
"Đây là đâu?” Khi ý thức cậu thanh tỉnh một ít, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, xung quanh là trang sức vàng và đỏ sẫm hoa quý.
“Phòng chính tẩm cung.”
“Là gian phòng chuẩn bị cho Cô Tinh cùng Lăng Tinh?” Lăng Tiêu có điểm nghĩ ngợi, nụ hôn của Doanh Phong lại áp xuống, cậu cùng đối phương triền miên chốc lát mới lại có thể mở miệng, "Bọn họ dù chỉ một lần cũng chưa từng hưởng thụ, lại để chúng ta chiếm tiện nghi, cảm giác có chút có lỗi với họ.”
"Truyền thừa." Từ miệng Doanh Phong đột nhiên truyền ra hai chữ này.
“Gì?”
"Có người vừa mới nói cho anh, anh ta muốn kế thừa di chí phụ thân, đây là huyết mạch truyền thừa của họ."
Anh nâng tay Lăng Tiêu, từ đầu ngón tay tỉ mỉ hôn xuống.
"Chúng ta không có thân nhân, nhưng chúng ta có linh hồn, linh hồn chuyển kiếp cũng như huyết mạch kéo dài, kiếp sau của họ có thể là bất luận kẻ nào, cũng có thể là em và anh.”
"Chúng ta mỗi người đều là cổ nhân của mình, cũng là hậu nhân của mình, việc cổ nhân chưa làm xong, liền do hậu nhân tiếp tục.
—— đây chính là truyền thừa của chúng ta.
Năm ngón tay Doanh Phong chen vào kẽ hở trên tay Lăng Tiêu, hai người mười ngón đan xen, gắt gao nắm tay, tại hành cung nơi Cô Tinh chuẩn bị cho Lăng Tinh, tiếp tục nguyện vọng mà họ chưa thể hoàn thành.
Họ đã rời khỏi cõi đời
Tâm ý của Cô tinh
Vĩnh viễn ẩn giấu nơi mà Lăng Tinh không biết
Nhưng ít ra còn có chúng ta, lấy thân phận hậu nhân
Đem câu chuyện của họ
Trên thân thể chúng ta
Tiếp tục truyền thừa.